Mặc dù không yên tâm về việc Hứa Mỹ Lam sẽ phải ở nhà một mình, còn mình lại phải đi học trên trường.
Sáng hôm sau, Trương Hùng đem bữa sáng của Hứa Mỹ Lam cho vào nồi để giữ ấm, lúc này anh mới đạp xe đến trường.
Mãi đến 10 giờ Hứa Mỹ Lam mới có thể tỉnh dậy và rời khỏi giường.
Mới vừa mở cửa, một luồng gió lạnh thổi vào, Hứa Mỹ Lam có chút không kịp thích ứng liền rụt cổ lại.
Rửa mặt xong, nhấc nắp nồi lên, bữa sáng trong nồi đã nguội, Hứa Mỹ Lam cũng không chê nó, cô liền đem cơm đi hâm nóng rồi bắt đầu ăn. Chỉ trong chốc lát, cũng đã đến mười một giờ, vừa đúng lúc, không cần nấu cơm trưa.
Ăn cơm xong, cô dọn dẹp bếp núc, bởi vì bụng đã to nên cô cũng chẳng làm được gì, Hứa Mỹ Lam có chút hơi chán nản, vừa nghĩ đến việc có nên đến Cung Tiêu Xã mua một ít len về để đan một chiếc áo len hay không, thì đột nhiên cánh của ở ngoài cổng đã bị ai đó đã gõ vang lên.
Lúc này, ai lại tới đây chứ, trong lòng có chút nghi hoặc tự hỏi, nhưng cô không tự chủ được bước đi về phía cổng.
“Ai vậy?”
Cách cánh cửa, Hứa Mỹ Lam nghi ngờ dò hỏi.
Người ngoài cửa nghe thấy câu hỏi của Hứa Mỹ Lam, vội vàng nói: “Mỹ Lam ở nhà à, là tôi, cô có thể mở cửa một chút được không?”
Giọng nói này rất quen thuộc, trong hơn một tháng cô đã thường xuyên nghe thấy. Khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579231/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.