Chính là nguyên liệu nấu lẩu có hạn, may mà khẩu phần ăn vừa đủ, hai người ăn uống toát hết mồ hôi hột.
Vì mai là thứ hai phải dậy sớm nên hai người bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi, sáng hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng còn đang trong giấc mộng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Trương Hùng lập tức liền tỉnh dậy.
Theo bản năng lấy chăn bịt hai tai của Hứa Mỹ Lam lại, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi cau mày, lúc này mới hơn năm giờ, ai mới sáng sớm đã quấy rầy người ta trong lúc đang ngủ như vậy.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới cửa mở miệng hỏi, “Ai vậy?”
Ngay khi có giọng nói phát ra từ bên trong, động tác gõ cửa của người ngoài cửa hơi dừng lại, sau một lúc, một giọng nói có chút quen thuộc xuyên qua cánh cửa vang lên.
“Là Tiểu Hùng à, chú là Tề Lôi đây, chú đến đây để mang bữa sáng cho các cháu!”
Trương Hùng cũng nhận ra giọng nói này là của Tề Lôi, vì vậy anh cũng không nhiều lời, liền trực tiếp mở cửa ra, trên khuôn mặt góc cạnh của anh không có một nụ cười nào.
Hoàn toàn trái ngược với Tề Lôi, một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay xách theo túi vải, khuông mặt tươi cười như hoa khi nhìn thấy Trương Hùng.
“Mỹ Lam đã sửa cách xưng hô thành chú Lôi rồi phải không?”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến cho Tề Lôi bối rối một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579227/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.