“Sao em lại một mình bưng trà ra như vậy, cũng không biết gọi anh một tiếng sao?” Anh bước nhanh đến bên cô, cầm lấy khay, phải biết rằng khay này được làm bằng gỗ đặc, nên nó rất nặng, huống chi bên trên còn để nước trà.
Nếu như không cẩn thận, rơi cả khay thì cũng không sao, nhưng lỡ bỏng đến cô thì sẽ có chuyện.
Hứa Mỹ Lam nghe vậy cười khẽ ra tiếng và nói: “Không phải chỉ là một cái khay thôi sao, em lại không phải cầm không được, không sao đâu, bưng nước trà lên nhanh đi, đừng để khách sốt ruột chờ đợi như vậy.”
Từ khi biết cô có thai, Trương Hùng ra lệnh cưỡng chế bắt cô không được làm những việc này, việc kia, ngày nào cũng tẩm bổ cho cơ thể của cô, khiến cô rất khó chịu.
Nhưng cô cũng biết Trương Hùng làm vậy là vì cô và đứa bé trong bụng, cho nên phần lớn thời gian cô đều rất phối hợp, nhưng có lúc lại không nhịn được càu nhàu vài câu.
Cũng như bây giờ, bị người khác biết, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Trương Hùng đem nước trà đặt trước mặt từng người một, sau đó đỡ Hứa Mỹ Lam ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của bốn người, Hứa Mỹ Lam cảm thấy trên mặt mình nóng bừng, hận không thể tìm cái hố mà chui xuống đất.
Trong lòng cảm thấy xấu hổ, nhịn không được đạp lên chân anh một cái.
Đáng tiếc người đầu sỏ gây tội lại như không có việc gì vậy, trên mặt không thay đổi dù chỉ một chút, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579219/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.