“Phi phi phi, cha nói bậy bạ cái gì vậy, cha không muốn gặp cháu trai đích tôn của mình nữa sao mà lại đi quyền rủa chính mình như vậy! Hôm nay rốt cuộc là ai đã chọc giận cha vậy!”
“Hừ! Ngoại trừ người vợ tốt của con ra, những người khác trong gia đình còn có thể khiến lão già này tức giận sao.” Nhắc đến Tề Thục Tuệ, ông cụ liền nhớ đến những việc bà ta lén làm sau lưng họ, liền cảm thấy cả người khó chịu, thậm chí nhìn về phía con trai mình với ánh mắt càng thêm không tốt.
“Được rồi, bây giờ cha không muốn nhìn thấy con nữa, con may đi đi.” Ông cụ mất kiên nhẫn muốn đuổi người đi.
Trương Văn Dũng cũng không còn cách nào khác, nghĩ muốn đứng ở đây nhưng sợ sẽ khiến ông cụ nổi giận làm tổn hại đến sức khỏe nên đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Từ chỗ ông cụ đi ra, Trương Văn Dũng đi thẳng vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, cầm trong tay đồ vật mà ông cụ đã đưa cho ông ấy ở trên bàn.
Khẽ thở dài xoa xoa giữa lông mày, ông cụ bây giờ càng ngày càng khó dỗ!
Ngẫu nhiên lật một trang sách ra, muốn xem lại một chút ông cụ nhà mình lại nổi giận vì điều gì.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng dần dần thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Cho đến khi đọc hết những dòng chữ trên trang giấy, vẻ mặt của Trương Văn Dũng trở nên u ám đến đáng sợ! Nắm chặt bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579197/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.