Có một chút không vui.
Ánh mắt chú Đổng lạnh lùng, chuẩn bị nổi giận, nói đụng đến ông ông sẽ không thèm để ý, nhưng đúng đến con gái nuôi của ông, thì ông sẽ không còn tốt tính như vậy nữa!
Hứa Mỹ Lam nhanh tay lẹ mắt giữ chú Đổng, người đang muốn phát biểu, đảo mắt và liếc nhìn Triệu Văn một cách lạnh lùng.
Triệu Văn bất ngờ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Hứa Mỹ Lam, cơ thể cô ta không khỏi run lên. Trong lòng càng tức giận hơn!
“Sao cô lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi nói có gì không đúng sao. Cô là con gái, sớm hay muộn gì cũng là người nhà người khác, học vấn có cao đến mấy thì như thế nào. Cũng không phải là không chu cấp được cho cha của cô sao!”
Hứa Mỹ Lam mỉm cười, người này quả thật rất buồn cười, cô lại không đắc tội đến cô ta, tại sao người này đi tìm cô gây phiền phức, nhìn dáng vẻ cô ta hình như chưa gặp qua chuyện gì khó khăn, cuộc sống của cô ta trôi qua quá thoải mái!
“Bác gái, bác nói vậy là thực sự sai rồi. Bác nói tôi có thể chu cấp nuôi cha mình hay không sao, vậy thì tôi thật sự có thể nha! À đúng rồi, tôi quên giới thiệu bản thân, tôi là vợ của con trai ông ấy, hay được gọi là con dâu, chỉ sợ so với thân phận của tôi lại càng thích hợp hơn!”
“Cô!” Đôi môi của Triệu Văn run lên, bị Hứa Mỹ Lam nghẹn đến nỗi không nói nên lời, nhưng điều khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579163/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.