Hiện tại bọn họ đã tìm được một tiệm cơm quốc doanh và đang gọi đồ ăn. Nghĩ rằng sẽ phải đi xe lửa trong vòng một ngày rưỡi, mấy người bọn họ liền nghĩ đến việc gọi thêm một ít đồ ra, mặc dù trên xe lửa có chỗ bán đồ ăn nhưng nghe những người đã từng đi xe lửa nói đồ ăn trên đó đều không ngon!
Vì vậy, để cho chiếc bụng của mình cảm thấy dễ chịu hơn, bọn họ nên ăn một bữa thật ngon!
Một bữa ăn cơm, ba người tiêu tổng cộng sáu đồng tiền và một phiếu lương thực một ký hai, ăn uống no nê xong, mấy người lê la bên ngoài một lúc, khi đến gần giờ xuất phát, lúc này bọn họ mới chậm rãi quay trở về.
Thời gian trên tàu lửa thật nhàm chán và tẻ nhạt, lúc trước đã từng đi xe của Hứa Bưu, bọn họ có thể xuống xe để ngắm cảnh, nhưng ngồi xe lửa chỉ có thể ngồi ở trên xe, bởi vì trên xe có quá nhiều người, những người mua vé đứng ngồi ngay trên sàn trong hành lang toa, chen chúc rất đông!
May là bọn họ mua vé giường nằm, xe giường nằm có quy định, ai mua vé đứng sẽ không được vào.
Bởi vì quy tắc này, bọn họ mới có thể có một nơi yên tĩnh hơn một chút để nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng xuống tàu, ba người cảm thấy như gầy đi rất nhiều, lần này bọn họ không đi tìm nhà nghỉ, mà trở về căn nhà tứ hợp viện mà mình đã mua sau khi ăn ở một bữa ở tiệm cơm quốc doanh, bởi vì đã được lau chùi sạch sẽ trước khi về nên bên trong cũng chỉ còn một lớp bụi mỏng.
Ba người bọn họ lau giường của hai phòng trước, sau đó trải chăn bông mà bọn họ mang theo từ nhà lên, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi bụng kêu réo một hồi, bọn họ lần lượt tỉnh lại.
Đơn giản là ăn một ít đồ ăn nhẹ do Hứa Mỹ Lam mang đi, Trương Hùng và chú Đổng đi dọn dẹp trong phòng và ngoài sân, còn Hứa Mỹ Lam đang dọn dẹp nhà bếp.
Nhà bếp ở đây tuy bếp lò to nhưng không có củi đun để dùng, bọn họ dùng than nắm để nấu đồ ăn.
Hóa ra trước khi rời đi, chủ cũ của ngôi nhà đã để lại cho bọn họ hơn ba mươi cục than nắm và một chiếc bếp lò bằng thiếc rất cũ nát, nhưng với những thứ này, đối với những người không chuẩn bị gì như bọn họ thì đã là một điều bất ngờ rồi! Hứa Mỹ Lam đã lợi dụng lúc Trương Hùng và chú Đổng không chú ý, từ trong không gian lấy ra d.a.o làm bếp, thìa, bát, đũa, dầu và muối.
Dù sao bọn họ cũng không để ý đến nhà bếp, thêm gì là quyền quyết định của chính cô, nghĩ đến đây, Hứa Mỹ Lam đột nhiên phát hiện mình thật sự rất thông minh!
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ đi, Hứa Mỹ Lam nghĩ về đề buổi tối bọn họ sẽ ăn gì, cô biết có một Cung Tiêu Xã cách nơi này không xa.
Sau khi nói với hai người đang bận rộn kia một tiếng, cô liền đi ra khỏi nhà và đến Cung Tiêu Xã.
Đương nhiên đi đến Cung Tiêu Xã không phải vì mua đồ vật, mà để làm quen với giá cả các thứ, nhưng khi bước đến chỗ bán xe đạp, Hứa Mỹ Lam khẽ thở dài và nhớ đến chiếc xe đạp của mình mới vừa mua chưa đi được vài lần!
Vì chiếc xe đạp là một món đồ lớn và không thể mang theo được, nên bọn họ đã thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định bán nó với giá một trăm tám mươi đồng tiền cho một gia đình sắp cưới vợ cho con trai ở cùng thôn, được trưởng thôn đứng ra làm chứng. Cũng may gia đình này cũng có một chút tiền, nên trực tiếp trả tiền cho bọn họ luôn!
Hứa Mỹ Lam đi quanh Cung Tiêu Xã và ghi lại giá của những mặt hàng này trước khi rời đi.
Đi đến một con hẻm vắng vẻ, đầu tiên Hứa Mỹ Lam cảnh giác nhìn xung quanh, kiểm tra cẩn thận một lúc, không thấy có ai lúc này cô mới an tâm!
Cô nhanh chóng từ trong không gian lấy ra hơn mười ký gạo, bốn năm ký mì khô, bánh trứng làm, bánh quy và kẹo cũng lấy ra một ít.
Mặc dù đồ vật lấy ra không nhiều, nhưng cộng lại với nhau cũng có trọng lượng.
Một đường Hứa Mỹ Lam đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đã về đến nhà một cách an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]