Dương Quế Hoa đang nắm tay Trương Ái Quốc, nhìn anh ta với vẻ mặt đau lòng. Hứa Mỹ Lam chỉ lặng lẽ đứng sang một bên bồi bà ấy, cô biết rằng tốt nhất là cô nên lặng lẽ đứng bên cạnh bà ấy mà không nói gì.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho mọi người bừng tỉnh, Hứa Mỹ Lam nhìn ra ngoài cửa xem tình hình, liền thấy Trương Hùng bưng theo hộp thuốc, bước chân chạy nhanh đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của Trương Hùng tràn đầy lo lắng.
Khi nhìn thấy Hứa Mỹ Lam đứng trong sân, lúc này trút bỏ được nỗi lo lắng mang theo từ nãy tới giờ, hầu hết nét lo lắng trên gương mặt của anh đã biến mất! Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trương Ái Quốc đang chật vật nằm trên mặt đất, lông mày của anh lại cau lại.
“Sao lại thế này?” Thanh âm trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc gì, nhưng Hứa Mỹ Lam đã sống cùng Trương Hùng lâu như vậy, lập tức có thể nghe ra được lửa giận bị đè nén trong giọng nói của anh.
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Trương Hùng mím môi, đi đến trước mặt Trương Ái Quốc, ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận kiểm tra trên đùi và cơ thể anh ta, sau đó mở hộp thuốc giúp Trương Ái Quốc khử trùng và băng bó lại.
May mắn thay, vết thương của Trương Ái Quốc
nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng nó không đặc biệt sâu, mắt cũng không chớp, đ.â.m hai kim châm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579141/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.