“Không sai, chính là nơi đó, chúng ta đi thôi!” Sau khi tìm được nơi cần tìm, khuôn mặt của Hứa Mỹ Lam tràn đầy hưng phấn.
Đúng lúc này, Trương Hùng đột nhiên nắm lấy tay Hứa Mỹ Lam, sải bước tiến lên, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay của mình, cảm giác mềm mại có chút mát lạnh, làm cho tâm trạng nóng nảy của Trương Hùng bình ổn xuống.
Vừa rồi, Hứa Mỹ Lam nhìn khung cảnh xung quanh bằng đôi mắt trống rỗng, như thể nhìn xuyên qua đây đến một nơi mà anh không biết, Trương Hùng đột nhiên cảm thấy, người trước mắt mình cách chính mình rất xa, phảng phất rất xa xôi không thể nào với tới được.
Trong nháy mắt, cảm giác hoảng sợ tràn ngập toàn bộ não, khiến anh đột nhiên xúc động có ý muốn trực tiếp giấu người này đi.
May mắn thay, câu nói đột ngột của chú Đổng đã làm cho những suy nghĩ đen tối xuất hiện trong lòng anh bị đè nén đi xuống!
Nhưng cảm giác nhất thời đó đã làm trong lòng anh có bóng ma.
Hứa Mỹ Lam ngẩn ngơ bị Trương Hùng dẫn đi về phía trước, nhưng lúc này trong lòng cô đang nghĩ, bọn họ có giống là đang dắt chó đi dạo không!
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu cô, cô liền lắc đầu và nói “phi”, so sánh kiểu gì vậy!
Chú Đổng nhàn nhã đi theo sau hai người, bĩu môi hừ một tiếng. “Có gì mà khoe khoang ở đây, ông già ta đây lúc còn trẻ còn lãng mạn hơn con nhiều!”
Chỗ giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579136/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.