Hứa Mỹ Lam hoàn toàn choáng váng, sao cô có thể giống như một nữ lưu manh bám lấy Trương Hùng như vậy. Nghĩ đến những lời vừa nãy đã mắng Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam cảm giác trên mặt nóng rát, cô hiện tại đã không còn mặt mũi nào mà gặp anh được nữa.
Cơ thể từ từ co rút lại, cảm giác được cánh tay của Trương Hùng buông lỏng, Hứa Mỹ Lam nhân cơ hội thoát khỏi cái ôm của Trương Hùng, nằm xuống giường, cô lập tức lấy chăn trùm cả người lại không chừa một kẽ hở.
Trương Hùng thấy cô phản ứng nhanh như vậy, thân thể hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nhìn dáng vẻ áy náy của cô, nói vậy cô nhất định đã nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhưng nhớ được bao nhiêu thì chỉ cô mới biết được!
Suy cho cùng, ngoài sự dụ dỗ trước đó, phía sau anh là người chủ động! Nếu không tận dụng cơ hội này, về sau muốn ăn thịt cũng không biết đến khi nào!
Nghĩ đến hương vị tuyệt vời của tối hôm qua, trong lòng của Trương Hùng cảm thấy nóng lên và đôi mắt anh tối sầm lại một cách đáng sợ!
Nhưng xét theo tình trạng của Hứa Mỹ Lam, anh có thể không thể ăn thịt trong thời gian ngắn, vì về sau thể xác và tinh thần khỏe mạnh của anh, anh tạm thời vẫn là nhịn một chút!
“Anh để canh gà của em ở đây nhé, còn nóng em mau uống đi!” Nói xong, Trương Hùng không thèm để ý đến Hứa Mỹ Lam, nặng nề bước ra khỏi phòng, cùng với tiếng đóng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579113/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.