“Cha, Trương Hùng đ.â.m cho bà ta một châm kia không phải mấy ngày là khỏi sao, sao bây giờ bà ta lại bị bại liệt luôn rồi!” Hứa Mỹ Lam trong lòng tràn đầy khó hiểu.
“A, nguyên nhân còn có thể là gì nữa, hai cô con dâu bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực ra không ai là không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta, đột nhiên lại mắc bệnh này, này không làm cho hai cô con dâu có cơ hội trút giận, ai ngờ không để ý liền thành ra như thế này!”
Chú Đổng buông tay, vẻ mặt đồng tình, nếu bỏ qua sự hả hê m trong giọng nói của ông ấy, thì sẽ có sức thuyết phục hơn!
Quả nhiên, con người vẫn không thể làm quá nhiều chuyện xấu, nếu không, quả báo sẽ đến!
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của bọn họ. Sáng sớm hôm sau, vừa rạng sáng, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng còn đang ngủ thì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cùng với tiếng đập cửa là một giọng nói lớn có chút quen thuộc. “Em gái, em rể có ở nhà không, mau mở cửa đi! Anh cả của em tới thăm em đây này!”
Hai người theo tiếng la mà cùng nhau ngồi dậy, sâu ngủ đều bị doạ chạy, vội vàng mặc quần áo đứng dậy, Trương Hùng đi ra trước mở cửa.
Ngay khi cổng vừa mở ra, anh đã bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng. “Em rể, tôi rất nhớ cậu!” Trương Hùng sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười.
“Anh trai, anh đi lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579105/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.