Nghe thấy giọng nói lớn của chú Đổng, viện trưởng Lục và những người khác cũng bị thu hút mà nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi trông hơi giống Phật Di Lặc, đang đi vào sân trên tay còn cầm hai gói thuốc đông y.
Nhìn thấy ba thầy trò viện trưởng Lục, ông ấy đánh giá bọn họ một cách cẩn thận. Hứa Mỹ Lam không để ý tới ánh mắt của mấy người, nhìn thấy gói thuốc trong tay chú Đổng, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, nhận lấy gói thuốc, đối với chú Đổng cảm kích nói.
“Chú Đổng, chú có thể ra sân nghỉ ngơi một lát, cháu đi sắc thuốc đây.” Nói xong, Hứa Mỹ Lam liền hấp tấp lao vào phòng bếp. .
Bên này Tề Lôi thấy không khí có chút yên tĩnh, ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh chú Đổng, “Bác sĩ Đổng, ba người này là từ bệnh viện huyện đến kiểm tra cơ thể cho Trương Hùng! Viện trưởng Lục, Lục Gia, Lục Giảm, còn đây là bác sĩ Đổng, bác sĩ của thôn Trương Gia, cũng là thầy của Trương Hùng.”
“Thì ra là bác sĩ Đổng, tôi đã biết ông ấy từ lâu. Tôi là viện trưởng của bệnh viện huyện, lần này cũng là do chúng tôi sơ suất mà để học trò của ông bị dị ứng với Penicillin, chúng tôi rất xin lỗi!”
Viện trưởng Lục đưa tay ra trước, giọng điệu rất khách sáo, chú Đổng thấy vậy, cũng không đưa tay ra mà đánh vào khuôn mặt tươi cười kia, người trước mặt ông đang tươi cười đầy mặt, trong giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579091/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.