Đại Lưu không biết chính mình bị làm sao, dưới áp lực của Trương Hùng, cơ thể bà ta như hóa đá, không thể cử động.
“Chị này, chị còn có việc gì sao?” Một người mặc thường phục nhìn thấy Đại Lưu đang ngơ ngác đứng trước cửa nhà người ta. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này bị bệnh thần kinh sao.
Đại Lưu muốn nói chính mình có việc, nhưng bà ta lại không thể động đậy được, hé miệng ra rồi lại khép vào, làm sao cũng không nói được lời nào.
Đại Lưu hoảng sợ mở to mắt, bà làm sao vậy, sao ngay cả nói cũng không nói được!
“Còn không mau đi, có muốn tôi mời bà vào uống trà sao!” Trương Hùng đã đi tới cửa, lạnh lùng nhìn Đại Lưu một cái.
Hai chân bà Đại Lưu run lên, trong nháy mắt cả người khôi phục lại tri giác, ánh mắt bà ta nhìn Trương Hùng như nhìn thấy ma vậy, lúc này không dám ở lại đây nữa, lập tức nhanh chân chạy đi, thậm chí còn để quên cái liềm ở dưới đất.
Cái người ban đầu mặc thường phục hỏi chuyện nhìn thấy vậy, càng thêm chắc chắn bà Đại Lưu là một kẻ tâm thần, Trương Hùng nhìn bóng dáng Đại Lưu chạy xa, khoé môi anh nhếch lên cười lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng biến mất.
“Mỹ Lam là anh, em mở cửa ra đi!” Trương Hùng nhẹ giọng gọi vào trong, sợ không cẩn thận sẽ dọa đến người bên trong.
Hứa Mỹ Lam nghe thấy giọng nói của Trương Hùng, cô vội vàng chạy nhanh ra mở cửa, khi ngẩng đầu lên thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579063/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.