Trương Hùng nghe vậy cười khẽ một tiếng, thay đổi sự lười nhác của lúc trước kia, anh đi đến bên cạnh Hứa Mỹ Lam, rồi hai người tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Hứa Mỹ Lam vén khăn ra, một mùi thơm nồng nặc tỏa ra khiến người ta không thể không động đậy ngón trỏ.
Mùi thơm này quá bá đạo, mấy người ngồi ở cách đó không xa đều cảm thấy đồ ăn trên tay mình thực sự rất khó nuốt.
Hứa Mỹ Lam tổng cộng bày ra sáu cái bánh, mỗi cái bánh to bằng khuôn mặt của cả hai người cộng lại, tuy rằng cô cán rất mỏng nhưng số lượng vẫn là rất nhiều.
Hứa Mỹ Lam cầm lấy một cái bánh cuốn lại rồi cắn một miếng, bởi vì lúc nhào bột mì có cho thêm trứng gà vào, bánh không có khô cứng mà khá mềm, mùi hương rất thơm và ăn rất ngon.
Trương Hùng thấy thế, cũng làm theo động tác của Hứa Mỹ Lam, cầm lấy một cái bánh cuốn lại và ăn. Cách làm bánh này, Trương Hùng lần đầu tiên nếm thử nó, nhưng nó lại ngon ngoài sức tưởng tượng của anh.
Làm việc nặng nửa ngày, Trương Hùng cũng thật sự rất đói bụng, liền ăn ba cái bánh, lúc này mới chậm rãi dừng lại.
Mắt anh dừng lại ở bình nước cổ điển bên cạnh Hứa Mỹ Lam.
Hứa Mỹ Lam thấy thế, liền đưa bình nước cho Trương Hùng, ghé sát vào tai anh và nhẹ nhàng nói: “Cái này là buổi sáng em mới đổi được, những đồ vật em đổi được hôm nay đều là đồ tốt, về nhà em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579058/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.