Chương trước
Chương sau
"Ngưng Nhi ngươi tiến bộ a!" biết được Ngưng Nhi tiến bộ nàng rất an tâm, thiên phú là một phần, nhưng Ngưng Nhi đã vận dụng toàn bộ thiên phú của bản thân để có thể phát huy tốt các kĩ năng cơ bản, làm nàng thật sự ngưỡng mộ Ngưng Nhi.

"Tiêu Vũ, ngươi!"

"Ha, ta biết ngươi có nhiêu câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ không phải lúc, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người." nói rồi nàng lập tức kéo tay Ngưng Nhi đến chỗ nàng đã hẹn.

Mặc dù Tiêu Vũ không nói cho nàng biết, nhưng trực giác mách bảo cho nàng, nơi này sẽ không tệ.

Thí luyện chi địa - khu thí luyện của học đồ mới.

Tại cửa ra vào Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi nghiệm chứng với thủ vệ tại đó, sau đấy liền tiến nhập vào thí luyện chi địa.

"Thí luyện chi địa, Tiêu Vũ tại sao lại đưa nàng tới đây?" Tiếu Ngưng Nhi trong lòng tự hỏi.

Từ khi nàng được Tiêu Vũ cho công pháp, cũng như chữa trị căn bệnh Cực Hàn, nàng đã không còn tới nơi này nữa.



Nhìn khung cảnh quen thuộc nàng không khỏi nhớ tới đêm đó, lần đầu tiên nàng gặp Tiêu Vũ, từ hai người lạ dường sẽ chẳng có mối quan hệ gì với nhau, cả hai là hai thế giới riêng biệt, cứ ngỡ như hai ta sẽ không bao giờ có bất cứ quan hệ nào với nhau. Nhưng giờ đây cả hai lại là bằng hữu thân mật, thiên đạo dường như đã phái Tiêu Vũ đến cứu rỗi cuộc đời nàng.

Nghĩ tới đây nàng không khỏi cười cười, thật may mắn, thật may mắn khi nàng có thể quen biết Tiêu Vũ.

Tiếng nói bất ngờ vang lên đãnh gãy dòng suy nghĩ của nàng.

"Tới rồi"

Phía trước là một người phụ nữ dung nhan tuyệt mĩ, đôi mắt phượng mị hoặc lưu chuyển, nàng mặc một bộ cẩm bào đỏ rực, tôn lên thân mình đẫy đà, một đầu ba ngàn tóc đen xõa xuống, dọc giữa eo liễu mảnh khảnh.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân tuyệt mĩ như vậy, trong Quang Huy chi thành Diệp Tử Vân được xem là nữ nhân xinh đẹp nhất Quang Huy chi thành, nhưng đứng trước nữ nhân này không là gì cả, Ngưng Nhi không khỏi trố mắt nhìn.

"Hai người các ngươi, khiến ta đợi lâu rồi đấy!" thanh âm mị hoặc từ nữ nhân trước mặt vang lên, làm cho Ngưng Nhi không khỏi đỏ mặt.

Nhìn thấy tiểu cô nương đỏ mặt, Phượng Hoàng không khỏi nổi lên ý tứ tiếp tục trêu đùa.

"Ha, ngươi không cần trêu chọc Ngưng Nhi." Tiêu Vũ đứng che trước mặt Ngưng Nhi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nhìn hai người các nàng, Phượng Hoàng không khỏi bĩu môi.

"Xin chào tiểu cô nương, ngươi có thể gọi ta là A phượng." Phượng Hoàng dẫn đầu chào hỏi.



"Xin, xin chào tiền bối, ta, ta là Tiếu Ngưng Nhi" nàng lúng túng đáp.

"Ha ha, nàng là A Phượng là một trong những vị đã truyền dạy cho ta Minh Văn, nàng là sư phụ của ta." Tiêu Vũ giới thiệu cho Ngưng Nhi kĩ hơn.

Mà Phượng Hoàng cùng Kỳ Lân nghe Tiêu Vũ giới thiệu với Ngưng Nhi, đây là sư phụ của nàng không khỏi bất ngờ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ Tiêu Vũ đã xem bọn họ là sư phụ cả.

Vũ Vũ, thật cảm động bọn ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời.

Nhìn khuôn mặt cảm động của Phượng Hoàng cùng với tiếng hít mũi của tiểu Kỳ nàng không khỏi buồn cười, hai người các ngươi nghĩ ta là người như thế nào vậy hả, dạy ta biết chữ thế giới này, dạy ta công pháp, dạy ta Minh Văn, điều chế đan dược, y thuật.. các ngươi không phải sư phụ của ta các ngươi còn là ai nữa đây.

"Hôm nay, ta gọi các ngươi tới đây là để rèn luyện thêm cho các ngươi, các ngươi không định chỉ học một công pháp cho đến suốt đời đấy chứ, hừ, học thêm công pháp chính là tốt hơn cho các ngươi, xét cho cùng căn cơ của các ngươi vẫn chưa hoàn thiện."

"Đây là Đoán Long Hí, một bộ công pháp dành cho những người bắt đầu, bộ công pháp này do một vị Nguyên Tôn để lại, trùng hợp là rất hợp cho các ngươi bây giờ."

Phượng Hoàng đưa cho Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi hai bộ công pháp này.

"Tiền bối có điều này ta muốn hỏi ngài." Tiếu Ngưng Nhi đột nhiên nói.

"Cứ hỏi"

"Ta và Tiêu Vũ là bằng hữu của nhau, nàng ấy đã cho ta một bộ công pháp, điều này ta rất biết ơn, nhưng ta đối với ngài bất quá chỉ là một người dưng, ta thật sự không nghĩ ra điều gì khiến ngài lại tự mình chỉ dạy cho ta." Nàng cảm thấy bản thân mình đã nợ Tiêu Vũ một món nợ rất lớn, bản thân cũng không có gì đặt biệt để vị tiền bối này để ý đến.

"Ha ha ha, việc này là do bản thân ta thích, ngươi không cần để ý đến tiểu tiết, có liên quan đến Tiêu Vũ không? vẫn có một ít, nhưng vần từ tư tâm của ta."

Phường Hoàng cưới phá lên, việc này có liên quan đến Tiêu Vũ đấy, nàng không chỉ dạy trực tiếp cho Ngưng Nhi thì Tiêu Vũ cũng sẽ tự mò đến mà chỉ dạy cho nàng ta, hơn nữa nàng cũng rất thích tính cách của tiểu cô nương này.

Nghe việc này là do bản thân vị tiền bối này thích nàng, cũng có liên quan đến Tiêu Vũ nàng cũng có phần nào yên tâm.

"Nói chuyện như thế là được rồi, luyện tập thôi."

"Vũ Vũ ta cũng muốn ra ngoài chơi." Lúc này tiểu Kỳ phát ra tiếng, mặc dù bên trong Linh Hồn hải của Tiêu Vũ rất tốt, nhưng lâu lâu nó vẫn muốn ra bên ngoài chơi giống như Phượng Hoàng kia.

"Tốt a, ngươi có thể hóa hình sao?" Tiêu Vũ truyền âm lại với tiểu Kỳ.

"Không vấn đề gì Vũ Vũ." Nói rồi tiểu Kỳ đột nhiên im lặng.

Một khoảng thời gian sau, từ phía xa một nữ nhân mặc lục y tiến lại gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.