“ Phàm nhi, lâu nay chúng ta có lỗi vì đã đối xử không tốt với con. Mẫu thân hối hận lắm rồi. Từ giờ con muốn gì mẫu thân cũng chiều. Chỉ mong con tha thứ, đừng nói chuyện này với nhị điện hạ được không?”
Thiên Phàm chậm rãi nâng trà uống. Hắn biết thừa mục đích của bà ta đến đây là như vậy. Chỉ có điều bà ta nhầm rồi. Nhị hoàng tử đã biết sự thật từ lâu chỉ là chưa muốn đụng đến thôi. Hắn hiện tại cũng chưa muốn y đụng đến. Mấy kẻ này tự mình hắn cũng xử lý được.
“ Mẫu thân yên tâm. Chuyện nhà mình sao lại đi bôi xấu cho điện hạ xem chứ. Chúng ta đóng cửa tự giải quyết trong nhà là được rồi.”
Tuy Thiên Phàm nói năng nhẹ nhàng, hợp đạo lý như thế nhưng đại phu nhân lại cảm giác ánh mắt hắn lại không mang nghĩa như thế. Nó giống ý muốn tự mình xử lý tất cả mọi chuyện. Suy nghĩ đó khiến bà ta rùng mình. Thiên Phàm kể từ lúc trở về đến giờ cứ như biến thành một người khác vậy. Trước kia bà nói gì nó cũng phản ứng rất mạnh, la hét ầm ĩ. Còn bây giờ lại lễ phép nghe lời. Không. Không phải là nghe lời. Đó chỉ là ngoài mặt, còn bên trong lại thâm sâu khó dò, cảm giác rất nguy hiểm.
“ Thật không hiểu tại sao nhị điện hạ lại nhìn trúng ngươi. Tam ca có phải đã dùng bùa yểm gì đó không?”
“ Uyên nhi, sao con dám nói với tam ca như thế hả?”
“ Không sao đâu, mẫu thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/3068582/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.