“ Nhị điện hạ nói gì vậy? Ta cảm thấy mình không làm gì sai với ngài cả. Điện hạ ban đêm đột nhập vào phòng của ta tức là khi đó bản thân không xem mình là hoàng tử, cũng chẳng phải khách nhân. Ta không đuổi ngài ra còn cho ngài nằm chăn ấm chẳng phải là đối đãi rất tốt với ngài ư?”
Câu trả lời khiến Diệp Thanh Vân hơi sững lại. Tên đó nói không sai nhưng mấy ai dám nói với hắn như thế chứ. Thiên Phàm quả là làm hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“ Nói vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi?”
“ Không dám. Tiểu nhân chẳng qua làm phước, không phải để nhận lời cảm ơn.”
Làm phước cơ đấy. Trán hắn nổi gân xanh. Thiên Phàm nói vậy ý bảo mình thương tình hắn không có chỗ ngủ nên bố thí cho cái chăn hả. Gan cũng to thật đấy. Bàn tay hắn giơ lên đột ngột bóp lấy cổ Thiên Phàm, hơi siết lại.
“ Chúng ta hiện tại tuy là hợp tác với nhau đôi bên đều có lợi. Nhưng nếu ngươi làm ta không hài lòng, ta vẫn có thể trực tiếp giết ngươi.”
Thiên Phàm nhận ra là mình có hơi quá lời đã khiến Diệp Thanh Vân nổi giận. Hắn vội tìm cách xoa dịu y: “ Điện hạ, chuyện này ngài không thể trách ta. Là ngài đùa giỡn với ta trước kia mà. Nếu điện hạ không muốn đùa thì ta không đùa nữa. Điện hạ mạnh như vậy, muốn giết ta chỉ cần phẩy tay một cái. Ta biết rất rõ.”
Cũng biết cách ăn nói lắm. Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/3068576/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.