“ Công việc của ngài bề bộn, không cần thiết phải đích thân đưa ta đi.”
“ Ta đã hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, vậy mà lại để ngươi bị thương nặng như vậy. Ta phải chuộc lỗi chứ.”
Thiên Phàm chỉ cười không nói gì nữa. Ba ngày nay, ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đi xe ngựa tới đón hắn đên hồ Nhược Thủy để chữa thương. Hồ Nhược Thủy nằm cách xa kinh thành hơn mười dặm. Đi xe ngựa phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Lại còn ngâm trong hồ đến một canh giờ. Thế mà ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đưa hắn đi, rồi lại đưa hắn về. Không biết làm việc vào giờ nào nữa.
“ Điện hạ đã cứu ta. Như vậy là chuộc lỗi đủ rồi. Ngài vẫn nên trở về lo sự vụ đi. Ta không muốn bị mang tiếng làm chậm trễ công việc của ngài đâu.”
Diệp Thanh Vân chống cằm, mỉm cười nhìn Thiên Phàm không nhịn được châm chọc: “ Bình thường lúc nào ngươi cũng tranh cãi với ta. Sao hôm nay lại ngoan thế?”
Thiên Phàm quay mặt đi, không thèm nhìn: “ Ta đang bị thương thế này, cãi nhau với điện hạ không tốt cho sức khỏe. Ta việc gì phải làm khổ mình thế.”
“ Ha ha. Suốt ngày gây với ngươi ta đã quen rồi. Giờ ngoan ngoãn thế này lại thấy không tự nhiên. Hay là chúng ta kiếm chuyện cãi nhau một chút chơi.”
“ Điện hạ muốn chơi thì kiếm người nào khoẻ mạnh mà chơi.”
Diệp Thanh Vân phá lên cười, cảm giác rất vui vẻ. Thiên Phàm ngoài mặt làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/3068564/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.