Từ Minh cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Thiên Phàm, ôn nhu hỏi: “ Giờ ngươi định làm thế nào? Tiếp tục ở lại đây hay trở về nhà?”
“ Đương nhiên phải ở lại chứ. Ở lại mới có cơ hội báo thù hắn. Chuyện ngày hôm nay lão tử ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nhất định đòi cả vốn lẫn lời.”
Từ Minh nhìn Thiên Phàm sùng sục ý chí phục thù mà mỉm cười. Hắn đứng dậy lấy túi của mình đến đặt trên bàn. Vừa lấy thứ bên trong ra vừa nói: “ Tuy vết thương của ngươi chưa bình phục hẳn nhưng ta vẫn có thể tiến hành một số thao tác trị liệu trước. Đợi đến khi chính thức bước vào trị liệu thì quá trình thực hiện sẽ ngắn hơn và tỉ lệ thành công cũng cao hơn.”
“ Vậy thì tốt quá. Từ huynh tiến hành luôn đi.”
Thấy Từ Minh lôi ra một cuộn vải dày, bên trong là gần trăm cây kim dài cỡ bàn tay, Thiên Phàm toát mồ hôi.
“ Cái kia ...chắc là đau lắm nhỉ?”
Từ Minh bật cười, hỏi lại: “ Thế nếu ta nói đau thì ngươi có muốn trị liệu tiếp không?”
“ Có chứ. Đau mâý ta cũng sẽ làm. Chỉ là ...nếu ...nếu có thể bớt đau thì tốt hơn.”
Từ Minh che miệng để không bật cười lớn. Người này đáng yêu quá đi mất.
“ Huynh đang cười ta?” Thiên Phàm ngượng ngùng tức giận.
Tử Minh nén cười ho khẽ một tiếng. Hắn tới gần Thiên Phàm, ghé tai nói nhỏ bằng chất giọng đầy ma mị: “ Nếu ngươi ngoan thì sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775298/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.