Sức khỏe của Thiên Phàm không quá tốt, lại làm việc với cường độ nặng như vậy, cho dù có Tần Minh luôn kề cận bên cạnh cũng không tránh khỏi bị kiệt sức mà ốm. Hoặc cũng có thể nói là Từ Minh cố ý thả cho hắn một chút để hắn ốm, rồi cưỡng chế hắn nằm nghỉ ngơi trên giường hai ngày. Hắn ốm không nặng, chỉ hơi sốt. Từ Minh cho Thiên Phàm uống thuốc an thần, bảo rằng mọi việc trong cửa hàng để mình lo liệu.
Đêm hôm đó, cũng không rõ là khi nào, dưới tác dụng của thuốc an thần, Thiên Phàm vốn ngủ li bì lại mơ màng tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy có một bóng người nhưng không thấy rõ mặt. Người đó giơ bàn tay to lớn áp trên trán hắn. Thật ấm áp.
“ Tên Từ Minh này trông coi ngươi kiểu gì mà lại để ngươi bị ốm như thế này? Đúng là vô dụng.”
Giọng nói quen thuộc quá. Là Diệp Thanh Vân sao? Không đúng. Làm sao y lại ở đây? Sao y lại có thể dịu dàng như thế?
“ Ngươi bị ốm nên hồ đồ rồi à? Từ Minh là đại phu, đâu có hiểu gì về buôn bán, sao lại giao cửa hàng lại cho hắn? Để ta cử một người đáng tin cậy chăm lo cửa hàng cho ngươi. Việc của ngươi bây giờ là an tâm nghỉ ngơi. Nghe không? Ngoan. Đợi sắp xếp công việc xong ta sẽ quay về thăm ngươi.”
Sau đó bóng người kia cúi xuống và hôn nhẹ lên trán hắn. Thiên Phàm đỏ mặt. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn cho rõ là người nào nhưng không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775293/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.