Nhìn thấy sắc mặt Thiên Phàm bỗng nhiên xám lại, cũng không thấy nói gì nữa, Diệp Thanh Vân ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi sao vậy?”
“ Không có gì.”
Thiên Phàm nói xong liền đứng dậy mặc lại quần áo, rồi cầm lấy y phục của Diệp Thanh Vân ném vào người y.
“ Gì vậy?”
“ Ta mệt rồi. Phiền điện hạ trở về phòng đi.”
Đột nhiên lại bị đuổi như thế khiến Diệp Thanh Vân không khỏi ngạc nhiên. Nhìn sắc mặt và giọng nói của Thiên Phàm rõ ràng là giận rồi. Sao tự nhiên lại giận chứ?
“ Ngươi ... không lẽ ngươi giận ta vì chuyện đó? Tiểu Phàm, chuyện này ngươi nhất định phải hiểu cho ta. Không phải ta không muốn lấy ngươi. Nhưng ta là hoàng tử. Nếu ta lấy một nam nhân sẽ ...”
“ Nhị điện hạ không cần nói thêm nữa. Là ta suy nghĩ nông cạn. Ta đã không xét đến địa vị cao quý của điện hạ. Chuyện hôm nay hãy xem như ta chưa nói gì đi.”
Diệp Thanh Vân vui mừng ôm chầm lấy Thiên Phàm. Hắn cứ sợ là y sẽ giận. Hắn vuốt ve y, dịu dàng nói: “ Cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta. Chúng ta đều là nam nhân. Có thể ở cùng nhau như thế này không phải là quá tốt rồi sao? Dù sao cả phủ này cũng chả dám làm phiền chúng ta. Ngươi nói có đúng không?”
Thiên Phàm cười thầm tự giễu. Hoá ra tình cảm nam năm trong suy nghĩ của Diệp Thanh Vân là như thế đấy. Hoàn toàn khác với hắn. Thế mà lâu nay hắn lại không biết, còn đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775275/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.