Từ Minh nói hai người kia ra ngoài trước sau đó dỗ Thiên Phàm ngủ rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Diệp Thanh Vân và Phương Vân Hi đang ngồi ở cái bàn ngoài sân, mặt đã sớm đen như đáy nồi. Bọn họ cùng nhau cứu Thiên Phàm trở về vậy mà từ đầu đến cuối người ta chỉ nhìn mỗi kẻ đã bỏ đi suốt mấy năm không tin tức, hoàn toàn tảng lờ họ. Thế có tức hay không chứ?
Từ Minh cũng không vội vã. Mặc kệ ánh nhìn không thiện cảm của hai người kia bình thản ngồi xuống.
“Ngươi nói xem, sao bỗng nhiên lại mất trí nhớ?”
"Ta đã khám rất kỹ. Sau đầu đệ ấy không có dấu hiệu bị thương do va đập nên chuyện này có thể lý giải như vậy. Khi nhảy từ trên vách núi xuống đệ ấy đã huy động toàn bộ linh lực cuối cùng trong cơ thể, cưỡng ép nó đến mức cực đại. Có lẽ một phần đã ảnh hưởng đến não bộ khiến ký ức tạm thời mất đi. Có lẽ một khoảng thời gian nữa ký ức sẽ khôi phục lại."
"Một thời gian nữa là bao lâu?"
"Cái này thì ta không biết được. Có lẽ là mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm. Nếu chúng ta cố gắng gợi nhớ cho Thiên Phàm những ký ức trước kia có lẽ đệ ấy sẽ nhanh chóng nhớ ra."
Diệp Thanh Vân nhíu mày. "Giờ Tiểu Phàm chỉ theo mỗi mình ngươi, đến cả Phương Vân Hi cũng bị đệ ấy tránh né. Vậy thì bọn ta tiếp cận giúp đệ ấy kiểu gì?"
Phương Vân Hi vốn định nói thì bị Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775243/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.