Thư Yến tỉnh lại trên một chiếc giường thô sơ, trong một căn nhà tranh đã cũ kĩ.
Cô ngước nhìn xung quanh, có chút không tin nổi vào mắt mình, đây thực sự là nhà của cô, và cô thực sự đã sống lại.
Cô gượng ngồi dậy, trên bàn vẫn còn một cái bát, trong cái bát vẫn còn nửa con cá có vẻ như đang dần bốc mùi hôi thối.
Thư Yến vẫn còn nhớ, chính xương của con cá này hại chết cô.
Nghĩ lại có chút xấu hổ, cô vội vàng ngồi dậy, dọn dẹp bát cơm và lau chùi nơi đó.
Sau khi đã tắm rửa, thay một bộ y phục mới, Thư Yến ra khỏi nhà, đến một nơi cách đó vài bước chân, trước một hang động.
Cô khẽ đọc một câu thần chú, sau đó trên cửa hang động hiện lên một dòng chữ có ánh sáng màu vàng, điều này cho thấy những ác linh kia đã được bắt trở lại phong ấn bên trong Thánh Địa.
Khóe môi cô khẽ nở nụ cười, trên tay cầm một lá thư đã được viết sẵn từ trước, cô đi đến sảnh điện của Thánh Địa.
Cô đưa bức thư cho chủ quản của thánh địa, là một lão tiên nhân, râu tóc đã bác phơ, ông ta cầm lấy bức thư, khẽ ngước nhìn cô, giọng có chút trách móc.
"Con bé này ba ngày qua đã đi đâu mà lại không đến canh giữ ở Thánh Địa hả, lại ham chơi có đúng không?"
Thư Yến có chút ngạc nhiên, lão tiên nhân nói rằng chỉ vừa mới trôi qua có ba ngày thôi sao? Thế nhưng rõ rằng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-nhanh-cuu-vot-ket-cuc-bi-tham-cua-nu-phu/3318216/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.