Chương trước
Chương sau
Tiểu Sang Sang biết rằng cho dù bây giờ bản thân cô có chối cãi tới đâu đi chăng nữa thì khi kiểm tra ra dấu vân tay của cô trên bát thuốc đó mọi chuyện cũng sẽ bị phơi bày.

Hai chân cô ta đứng không vững ngã khuỵu xuống dưới đất, bắt đầu khóc như mưa nhận tội của mình.

Ông bà Đường cũng rất tức giận nhưng bởi vì từ nhỏ tới lớn cô ta luôn là người ở cạnh chăm sóc cho Đường Chính Lâm, nguyên nhân làm ra loại chuyện này là vì muốn được tiếp tục chăm sóc cho anh ta nên chỉ bị đuổi ra khỏi Đường gia.

Thư Yến lúc đi ra cửa hàng tiện lợi phía trước bệnh viện để mua một ít đồ ăn nhẹ thì bất chợt một kẻ nào đó từ phía sau xông tới trên tay cầm con dao định tấn công cô.

Mà Thư Yến trước nay phản ứng nhanh nhẹn, ý thức được nguy hiểm cô liền tránh sang một bên sau đó chợp lấy thời cơ lúc kẻ đó bị hụt chân thì đẩy hắn té ngã xuống nền đất.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tiểu Sang Sang, Thư Yến khinh thường:

"Chính sự ích kỉ của cô mà suýt nữa khiến cho Đường Chính Lâm phải mất mạng, lại còn muốn giết người nữa sao? Cô có phải rất muốn ăn cơm tù không?"

Tiểu Sang Sang lọm khọm ngồi dậy, trừng mắt:

"Tại mày! Tất cả là tại mày cho nên tao mới ra nông nỗi này! Tao mới là người đi theo bên cạnh thiếu gia từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, còn mày? Mày có tư cách gì?"

Cuộc đời cô ta vốn dĩ có thể tốt đẹp hơn, thế nhưng cô ta bị đuổi khỏi Đường gia thì chẳng khác nào mất đi tất cả, bố cô ta cờ bạc rượu chè nên số tiền lương bấy lâu nay của cô ta một xu cũng không để dành được, bây giờ cô ta nhue rơi vào đường cùng.

Trong nguyên tác, nhân vật Tiểu Sang Sang này cũng được nhắc đến một chút, cô ta hầu hạ cho Đường Chính Lâm từ nhỏ, sau này vì Đường Chính Lâm bị ngốc cho nên cô ta cố tình ngỏ lời mong được ông bà Đường cho phép cô ta gả vào Đường gia.

Ban đầu cô ta vẫn chăm sóc Đường Chính Lâm như thường, nhưng sau đó cô ta đợi trong lúc Đường gia đang đấu tranh gây gắt với Vương Thiên Bảo thì liền bán đứng họ, dùng thân phận con dâu Đường gia sau đó lấy tài liệu mật của công ty giao hết cho Vương Thiên Bảo chỉ vì muốn lấy lòng hắn ta, mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến Đường gia lụi tàn.

Thư Yến bật cười, nhướng mày giọng từ tốn nói với kẻ trước mặt:

"Tôi không bẩn thỉu giống như cô, đã đủ tư cách chưa?"

Thư Yến không đợi cô ta trả lời, giật lấy con dao trong tay cô ta sau đó ngắm nghía một lúc.

"Bén đó, cái này mà đâm trúng tôi thì cái mạng này của tôi quả thật toi mất rồi."

Tiểu Sang Sang chồm người dậy muốn giật lại con dao nhưng không thể, cô ta bị Thư Yến dễ dàng né tránh trêu đùa trông vô cùng đáng thương.

"Vụ việc của Đường Chính Lâm ông bà Đường có thể tha cho cô, tôi cũng đã không muốn tính sổ với cô rồi, thế nhưng cô cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi toại nguyện cô vậy."

Nói xong Thư Yến móc điện thoại trong túi ra gọi điện.

"Alo, đồn cảnh sát phải không? Tôi muốn báo cáo có người cố ý mưu sát tôi, cô ta vẫn đang ở hiện trường..."

Thư Yến còn chưa nói xong thì Tiểu Sang Sang lúc này đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc do cô mất kiểm soát gây nên, cô ta vội vàng lủi hủi đứng dậy chạy trốn.



Thế nhưng tất nhiên cô ta nhanh chóng bị bắt lại và sau khi kiểm tra camera thì cảnh sát đã xác thực giống lời của Thư Yến đã nói vì vậy đã giam giữ cô ta lại.

Mấy ngày sau đó Thư Yến vẫn tiếp tục kê thuốc cho Đường Chính Lâm sau khi anh ta tỉnh lại, nhưng lần này là trực tiếp chính tay cô sắt mang cho anh ta uống, lần này cô nếu như còn vô tư nhờ bọn người giúp việc dưới nhà bếp nữa thì quả thật là giao trứng cho ác.

Đường Chính Lâm thường ngày rất thích Thư Yến đến thăm anh ta trong bệnh viện, thêd nhưng trừ những lúc cô mang thuốc đến cho anh ta, khuôn mặt anh ta lúc đó chẳng khác nào cô đang ép anh ta uống thuốc độc vậy.

"Kiều Như, đắng lắm, không uống nổi..."

Thế nhưng Thư Yến nào có phải loại con gái dịu dàng thục nữ, Đường Chính Lâm dù có mếu máo hay làm nũng trước mặt cô thì cuối cùng kết quả vẫn là khổ sở uống hết chén thuốc.

...

Hôm nay Thư Yến đi học lại sau một thời gian, thế nhưng khi đến trường thì không rõ vì sao đám học sinh cứ ngước nhìn cô với ánh mắt kì lạ.

Cô không để tâm lắm, vẫn như thường ngày bước vào lớp.

Thế nhưng chợt phía sau có một bàn tay chạm vào vai cô.

"Đường Chính Lâm?... Sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây làm gì? Trường học không phải chỗ đi chơi đâu."

Đường Chính Lâm khoác trên người đồng phục học sinh, cái khuôn mặt điển trai lại thêm vóc dáng cao lớn của anh khiến đám nữ sinh xung quanh nhìn đến mê mẩn.

"Kiều Như đi đâu thì Chính Lâm sẽ đi theo đó... Ba mẹ đã đồng ý để Chính Lâm đi học với Kiều Như rồi."

Đường Chính Lâm vừa nói vừa có vẻ mặt mừng rỡ.

Quả thật Đường Chính Lâm sau khi đều đặn uống thuốc của Thư Yến một tháng thì bắt đầu có một chút hiệu quả, phản ứng của anh ta nhanh hơn so với trước kia, cũng lanh lợi hơn khiến ông bà Đường vui đến mức ngủ cũng mỉm cười, sau đó lòng tin đối với Thư Yến càng cao hơn.

Thư Yến nhíu mày:

"Người ta phải bắt đầu từ nhỏ tới lớn từ thấp lên cao, anh đột nhiên nhảy vào học như vậy cũng được sao?"

"Chính Lâm có tiền mà!"

Nhìn vẻ mặt anh ta vừa nói vừa đắc ý, Thư Yến cảm thấy thuốc của cô quả thật có công hiệu, hiện tại thì cái tên này còn có thể tự đắc với cái gia thế đồ sộ của bản thân nữa.

Đột nhiên một nữ sinh từ xa đi đến, khuôn mặt có hơi ửng đỏ vẫy tay chào với Đường Chính Lâm.

"Chào cậu, cậu mới chuyển trường đến sao? Tớ mới thấy cậu lần đầu tiên."

Đường Chính Lâm không trả lời vội mà quay sang Thư Yến, dường như muốn hỏi ý cô rằng anh ta có thể trả lời cô gái trước mặt không.

Thư Yến không ngờ cái tên ngốc này vừa ra đường đã đào hoa như vậy, có chút buồn cười.



Cô cảm thấy nếu để Đường Chính Lâm trả lời nếu không xử lí tốt có thể người khác sẽ biết anh ta có bệnh, nếu vậy thì có chút phiền phức nên bèn lên tiếng thay.

"Mới chuyển trường đến, tên là Đường Chính Lâm."

Cô gái kia đột nhiên khó chịu:

"Tôi hỏi anh ấy chứ có hỏi cô sao?"

Thư Yến bị chất vấn vô lí, giọng hơi trầm lại.

"Cô không thấy anh ta không muốn trả lời cô hay sao?"

Cô gái trước mặt tên là Cao Vy, là hoa khôi của trường, cũng là con gái của thế gia, vì vậy mới dám nói chuyện ngang ngược như vậy trước con gái nhà họ Kiều.

Cao Vy chau mày lại:

"Cô làm sao biết anh ấy không muốn trả lời tôi? Cái loại con gái bỏ nhà đi theo trai bẩn thỉu như cô thì không có tư cách nói chuyện với tôi."

"Kẻ không có tư cách nói chuyện với tôi là cô, vả lại tôi không bỏ nhà theo trai."

Cao Vy bật cười giọng điệu châm chọc.

"Haha, không bỏ nhà theo trai sao? Ai tin cô đây? Việc cô bỏ nhà theo trai bây giờ cả cái trường này đều biết, cô không đi học cả tháng nay rồi, nếu không phải con nhà Kiều gia thì đã bị đuổi học từ lâu, đúng là cái đồ không biết xấu hổ."

Thư Yến cau mày, có người dám lan truyền tin tức cô bỏ nhà theo trai sao... Cô nhất định phải xử lý kẻ đó mới hả được cơn giận này.

Xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, bọn họ nhốn nháo nói về cô, có kẻ còn nói rằng Vương Thiên Bảo thật đáng thương khi bị cô phản bội, đáng lẽ ra anh ta phải hủy hôn ước với cô.

Thư Yến nghiến răng, ngay lúc Mộc Liên và Vu Đình hai kẻ chơi bằng mặt chứ không bằng lòng với Kiều Như vừa đi tới liền bị cô kéo lại.

Bọn họ đột nhiên bị kéo lại, có chút hoảng hốt.

"Kiều Như... Lâu rồi không gặp cậu... Sao..."

Bọn họ còn chưa nói hết câu đã bị cô cắt ngang.

"Nói cho tôi biết, ai là kẻ lan tin tôi bỏ nhà theo trai!?"

Nhìn giọng điệu đáng sợ của cô, Mộc Liên và Vu Đình nhìn nhau, sau đó lắp bắp:

"Là... Chị gái của cậu... Kiều Hạ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.