Tiểu Sang Sang biết rằng cho dù bây giờ bản thân cô có chối cãi tới đâu đi chăng nữa thì khi kiểm tra ra dấu vân tay của cô trên bát thuốc đó mọi chuyện cũng sẽ bị phơi bày.
Hai chân cô ta đứng không vững ngã khuỵu xuống dưới đất, bắt đầu khóc như mưa nhận tội của mình.
Ông bà Đường cũng rất tức giận nhưng bởi vì từ nhỏ tới lớn cô ta luôn là người ở cạnh chăm sóc cho Đường Chính Lâm, nguyên nhân làm ra loại chuyện này là vì muốn được tiếp tục chăm sóc cho anh ta nên chỉ bị đuổi ra khỏi Đường gia.
Thư Yến lúc đi ra cửa hàng tiện lợi phía trước bệnh viện để mua một ít đồ ăn nhẹ thì bất chợt một kẻ nào đó từ phía sau xông tới trên tay cầm con dao định tấn công cô.
Mà Thư Yến trước nay phản ứng nhanh nhẹn, ý thức được nguy hiểm cô liền tránh sang một bên sau đó chợp lấy thời cơ lúc kẻ đó bị hụt chân thì đẩy hắn té ngã xuống nền đất.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tiểu Sang Sang, Thư Yến khinh thường:
"Chính sự ích kỉ của cô mà suýt nữa khiến cho Đường Chính Lâm phải mất mạng, lại còn muốn giết người nữa sao? Cô có phải rất muốn ăn cơm tù không?"
Tiểu Sang Sang lọm khọm ngồi dậy, trừng mắt:
"Tại mày! Tất cả là tại mày cho nên tao mới ra nông nỗi này! Tao mới là người đi theo bên cạnh thiếu gia từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, còn mày? Mày có tư cách gì?"
Cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-nhanh-cuu-vot-ket-cuc-bi-tham-cua-nu-phu/3067952/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.