Lã Phong như vậy tự tin Quân Huyền hắn cũng liền bồi theo. Hai người đi tới nơi bổ thạch. Người bổ trước đương nhiên là Lã Phong. Lã Phong không khỏi là người có kinh nghiệm, năm viên bổ ra bốn viên đều có chứa đồ bên trong. Viên thứ nhất bên trong cũng không phải thứ gì quý hiếm là một viên huyền thạch, thứ đồ này chính là có lợi cho tu luyện nhưng với người tu vi thấp mà thôi. Người tu vi cao đều bày ra trận pháp xong chính ngồi hấp thu còn nhanh hơn hấp bội. Nhưng huyền thạch này cũng có chút hiếm, chính như Quân Huyền ở Thiên Hỏa đế quốc đều chưa tiếp xúc với loại này đồ vật. Viên đá thứ hai chính là một viên đá rỗng, trong năm viên Lã Phong nhặt tới chỉ đúng viên này bổ ra không có thứ gì mà thôi. Viên đá thứ ba bổ ra bên trong đồ vật là một mẩu kiếm gãy, mẩu kiếm dù bình thường nhưng phẩm chất cũng không thấp. Nguyên vẹn một thanh kiếm hẳn là sẽ là thiên cấp bảo vật không sai. Dù chỉ là một mẩu kiếm nhưng có thiên cấp phẩm chất vẫn như cũ hút được người xem. Hai viên đá cuối cùng bên trong chính là nước. Không phải nước bình thường mà chính là huyền thổ chi thủy. Viên đá thứ tư bên trong huyền thổ chi thủy vừa mở ra không thể không thu hút lời khen của mọi người. Nhưng viên đá thứ tư cũng chưa là gì dù sao huyền thổ chi thủy ở viên đá đấy phẩm chất cũng lai chỉ có năm mươi năm mà thôi. Năm mươi năm phẩm chất đúng là có chút cao nhưng vẫn như cũ chưa đủ. Muốn đút ra được tôn cấp bảo vật còn cần hơn nhiều. Viên đá thứ năm mới là kinh khủng. Lã Phong mở ra viên đá thứ năm chính là huyền thổ chi thủy hai trăm năm, hai trăm năm huyền thổ chi thủy chính là cực kỳ quý hiếm. Dù mở từ huyền thạch ra được một chút huyền thổ chi thủy nhưng nếu mang đi đấu ra liền có thể thu về tiền tỷ. Lã Phong càng là hơn như vậy thể hiện. Hắn mở ra huyền thổ chi thủy liền trân quý cất vào bình sau đó tặng tới cho Tô Huyên Nhi trước mặt mọi người. Hành động thể hiện trước mặt mỹ nhân càng là nhận tới một lời khen không ngừng của quần chúng ăn dưa xung quanh. Tô Huyên Nhi nàng cũng lại không từ chối, bảo vật đưa tới tay mà từ chối chỉ có người không thông minh mà thôi. Nhưng mà nàng ánh mắt cũng không có nhìn Lã Phong, nàng nhìn tới Quân Huyền. Dù sao Lã Phong tài năng thật sự không thể từ chối. Mở ra huyền thủy hai trăm năm, đây chính là thứ đồ trân quý hiếm có bảo vật nào mở ra từ huyền thạch có thể đọ nổi. Ánh mắt của Tô Huyên Nhi nhìn sang Quân Huyền cũng không có đáp. Từ mười viên đá, Quân Huyền hắn chỉ nhặt ra bốn viên mà thôi. Sáu viên còn lại trước cất túi sau tính tiếp. Lã Phong hành động không tiếc bảo vật tặng mỹ nhân nhận được lời khen, ngay sau đó Quân Huyền cất đồ đương nhiên không tránh khỏi lời chê bai. Nhưng đối với người xung quanh hắn cũng không để ý, nhìn tới người cắt đã Quân Huyền liền nói : “Chỉ cần bốn viên a.” Lời nói vừa rơi xuống xung quanh một mảng cười lớn. Hẳn là Vũ Thánh Tông đệ tử biết thua liền cất bớt để không mất mặt nhiều đi ? Dù sao sự quê mùa khi mở ra mười viên đá đều trống rỗng thật sự là trò cười quá lớn. Chưa nói tới, Lã Phong mở ra huyền thủy hai trăm năm thời gian mấy bảo vật mở ra có thể đọ tới mà lại rút gọn xuống bốn viên ? Người cắt đá cũng có chút thật thà tính khuyên can nhưng lại thôi. Đã làm công ăn lương vậy làm xong nhiệm vụ đi, quả nhiên hai viên đá đầu mở ra Quân Huyền hắn thật sự biến thành trò cười. Dù sao hai viên đá đầu mở tới lại là hai viên đá rỗng! Kết quả này cũng không khác quần chúng ăn dưa suy đoán là bao nhiêu. Mười viên đá rỗng bây giờ chỉ mới mở ra hai viên kịch cười còn dài. Quần chúng xung quanh một mảng cười thì Tô Huyên Nhi trên mặt một mảng lo lắng. Nàng nhìn tới Quân Huyền bóng lưng trên đôi mắt vẫn như cũ tin tưởng như vậy chỉ là nàng có chút không ngờ kết quả sẽ là như vậy a? Dù sao Quân Huyền ngoan thoại cần bốn viên mà thôi, giờ một nửa là rỗng hai viên kia sẽ thay đổi cục diện nổi ? Có thể Quân Huyền thua nàng đành phải nhẫn nhục một bữa ăn tối liền không sao nhưng mà Quân Huyền danh tiếng, Vũ Thánh Tông ảnh hướng mới là lại càng lớn. Trên đại lầu, Cao Tử Linh nhìn tới một màn này cũng là nhíu mày. Nàng còn vừa khen sư đệ có bản lĩnh dám đương đầu nhưng bây giờ sư đệ này chính là biến thành một trò hề. Nếu như vị sư đệ này biết lượng sức mười viên đồng ý mở cả mười thì hai viên đầu cũng không nói lên gì cả. Nhưng ban nãy hắn cất đi sáu chỉ dùng tới bốn viên mà thôi, như vậy hai viên này là cả biến số cực lớn. Bên cạnh Phong Mặc cũng là như cũ mặt lạnh, hắn không để ý Quân Huyền. Hắn lo lắng mà Vũ Thánh Tông mặt mũi sẽ bị đánh xuống nơi đây. Đại lâu bên này có Cao Tử Linh quan sát, đại lâu đối diện có Nhạc Hạo cùng với Lệ Mỹ ngồi thảnh thoi uống trà xem trò vui. Vở kịch thật sự đang đi theo đúng quỹ đạo của nó. Vũ Thánh Tông dù chưa tham gia tranh huyền thổ chi thủy nhưng Quân Huyền thua ở đây sĩ khí sẽ làm giảm sút rất nhiều. Lúc đó, phần lớn huyền thổ chi thủy còn sẽ không phải bốn tông còn lại tha hồ chia nhau. Trái lại với mọi người có ánh mắt đổ dồn vào hắn, hay cười nhạo Quân Huyền gương mặt chưa từng thay đổi. Chỉ là trong lòng hắn nhảy tới một suy nghĩ : “Thiên Thư thật đúng a, hai viên rỗng chính là hai viên rỗng. Như vậy kết quả liền không lo.” Quả nhiên theo suy nghĩ vừa dừng, người mở thạch mở ra viên tiếp theo chính là tiếng cười im bặt. Mọi người xung quanh lại không hé nổi nụ cười, người bên trên nhìn xuống cũng là theo không khí này mà im ắng. Viên đá thứ ba mở ra cũng không phải như mọi người dự đoán sẽ là một viên đá rỗng. Viên đá thứ ba mở ra đồ vật chính là thứ mà Lã Phong lấy làm kiêu ngạo đi tặng Tô Huyên Nhi. Không sai, viên đá thứ ba mở ra chính là huyền thổ chi thủy hai trăm năm! Huyền thổ chi thủy hai trăm năm hiếm có không phải nói, cả ngàn viên huyền thạch cũng chỉ có một viên có khả năng xuất hiện thứ đồ này. Thế mà bây giờ lại xuất hiện ở đây hai lần, mà huyền thổ chi thủy hai trăm năm từ viên đá Quân Huyền chọn đổ ra lại không ít so với Lã Phong. Dù Lã Phong còn mở ra một huyền thổ chi thủy năm mươi năm nữa nhưng mà Quân Huyền mở ra viên này vẫn như cũ dừng tiếng cười và sự tin của hắn. Quần chúng ăn dưa trường hợp nào cũng có thể bàn được liền tiếp tục nói chuyện phiếm. Huyền thổ chi thủy hai trăm năm được rót toàn bộ ra liền tiếp tục tới viên đá cuối cùng. Chờ đợi từng tiếng cắt viên đá mở ra khiến mọi người không thể không nín thở, viên đá thứ tư cắt ra bắt đầu dần hé mở dần. Vừa hé mở ra viên đá thứ tư chính là tỏ ra mình liền là bảo vật không tầm thường, người có tay nghề chỉ nhìn liền rõ ràng. Người cắt đá vẫn tiếp tục công việc. Viên đá thứ tư hoàn toàn mở ra tới, viên đá thứ tư mở ra cả bầu không khí im lặng. Thậm chí nếu có tiếng kim rơi xuống cũng sẽ có thể nghe thấy. Dù sao đồ vật bên trong này ai cũng không nghĩ tới, đồ vật bên trong chính là huyền thổ chi thủy năm trăm năm. Phải biết, huyền thổ chi thủy hai trăm năm đã là cỡ nào trân quý! Vậy mà bây giờ viên đá Quân Huyền chọn lại mở tới năm trăm năm. Viên đá thứ tư mở ra Quân Huyền mới chợt cười, Tô Huyên Nhi càng cũng theo đó mà cười. Vẫn là nàng chọn tin tưởng đúng người liền chiến thắng. Nếu không phải ở đây đông người Tô Huyên Nhi mới không ngại chạy tới ôm chúc mừng đâu. Bên trên đại lâu, Cao Tử Linh nàng cũng không hiểu vì sao lại theo đó mà vui lây. Trên môi băng sơn mỹ nhân không khỏi hé lấy một nụ cười. Phong Mặc nhìn tới màn này chỉ là hừ lạnh một tiếng liền đi vào trong. Thắng thua không quan trọng, danh tiếng giữ được liền tốt. Đối diện Nhạc Hạo và Lệ Mỹ hai gương mặt sám xịt, tay cầm chén trà cũng là vì tức giận mà bóp nát. Nếu như Quân Huyền mở ra toàn bộ mười viên mà chiến thắng cũng không đáng nói. Dù sao đấy là Lã Phong đã tuyên bố nhường. Nhưng mà giờ thì sao ? Lã Phong tay nghề quen thuộc chọn năm viên đá còn thua một tên gà mờ chỉ chọn bốn viên. Điều này làm sao mà có thể chấp nhận được ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]