Chương trước
Chương sau
Quân Huyền hắn cũng không dám ngạnh kháng liền đỡ được đòn nào xong liền thối lui ra. Chiến hoàng lại không cho hắn cơ hội thở dốc, Quân Huyền lùi hắn lại tiến. Chiến đấu liền không thể ngừng lại được.
Đến mức này, Quân Huyền hắn liền sử dụng tới Long Đế Ấn. Long Đế Ấn vừa động, cửu long hiện thân. Cửu long xuất hiện liền nhanh chóng đánh tới chiến hoàng. Chiến hoàng vẫn như cũ, lại chưa từng dùng thêm một huyền kĩ nào. Hắn chỉ một cây đao phá toàn bộ cửu long liền tiến công tiếp.
Hết đợt này lại tới đợt khác, thế công như vũ bão đánh tới. Đúng thật là sẽ chẳng có gì đáng nói nhưng mà, mỗi lần dị hỏa trên thanh đao đánh tới Quân Huyền. Ngoài Ngọc Lệ Huyết Viêm chống đỡ, chiến hoàng hắn còn cảm nhận được một thứ khác. Dù thứ kia ra sức rất nhỏ bé nhưng mà chiến hoàng hắn vẫn cảm nhận tới. Mang theo ánh mắt kinh nghi, chiến hoàng nhìn tới Quân Huyền tự hỏi : “Sẽ không phải thứ đó đi ? Tiểu tử này…sẽ không liên quan tới nữ ma đầu kia a ?”
Quân Huyền ẩn ẩn có xu thế bại thì liền thấy từ hắn xuất ra một đường kiếm. Một đường kiếm này lại không như các đường kiếm khác nhẹ nhàng chống đỡ bình thường như vậy. Một đường kiếm này lại như khai thiên một kiếm chém ra. Một đường kiếm này như chẻ đôi khí thế của chiến hoàng. Một đường kiếm như muốn kết thúc tất cả mọi thứ.
Không sai, bạt kiếm thuật được sử dụng tới.
Quân Huyền hắn từ trong đòn tấn công của chiến hoàng lùi lại, cộng thêm hắn sử dụng bí pháp Hóa Viêm Hỗn Độn Thuật nhanh chóng tích tụ lấy một kiếm chém ra.
Huyền phủ màu đen xác thực kinh khủng. Nếu chiến đấu bình thường, vừa dùng dị hỏa lại liên tục dùng huyền kĩ và thân pháp, Quân Huyền hắn cảm giác nếu mở tới huyền phủ màu cam cũng không thể chống đỡ được như vậy. Đương nhiên yếu tố là do nhục thân của hắn không mạnh mẽ như chiến hoàng. Nhục thân hắn yếu hơn liền phải bại lui không thể ngạnh kháng.
Nếu có một thể tu vào chiến đấu, cộng thêm mở được huyền phủ màu cam có lẽ sẽ trụ được.
Quân Huyền hắn dù nhục thân không ưu điểm nhưng nhờ huyền phủ màu đen hút, lại hút, liên tục hút bổ xung huyền lực cho hắn. Huyền phủ màu đen không khác gì lỗ đen của vũ trụ cả, liên tục hút. Nhờ vậy, hắn có thể tung ra huyền kỹ không ngừng.
Một kiếm này chém xuống, chiến hoàng không như cũ lấy đao phá thế công được. Chiến hoàng hắn thật sự phải dùng với huyền kỹ. Một huyền kỹ mang tên ngắn gọn : “Bá đao.” Bá đao huyền kỹ cộng thêm dị hỏa sức mạnh nhưng dưới một bạt kiếm thuật vẫn tỏ ra cực kỳ nhỏ bé.
Chưa nói tới, bạt kiếm thuật bình thường Quân Huyền đánh ra đã chạm tới linh hư trung kỳ công kích. Bây giờ lại có dị hỏa cùng thì sức công phá liền thật sự khó tưởng tượng đến.
Bạt kiếm thuật chém tới, chiến hoàng đỡ. Mọi thứ qua đi, cảm giác không gian xung quanh yên ắng tới lạ thường. Thậm chí tiếng cây rơi cũng có thể nghe được nữa, kèm theo tiếng lá cây rơi xuống là tiếng “tách…tách…tách…”.
Đúng vậy, tiếng vỡ thanh đao của chiến hoàng. Chiến hoàng dù qua một bạt kiếm thuật vẫn như cũ bình an nhưng thanh đao lại không như thế. Thanh đao dù được nhờ huyền kỹ ra sức kèm theo dị hỏa nhưng mà vẫn vỡ tay thành nhiều mảnh rơi xuống. Chiến hoàng nhìn thanh đao như vậy lại dừng chiến đấu.
Thanh đao này đã theo hắn từ nhỏ, qua bao lần chiến đấu cũng chưa từng gãy. Vậy mà bây giờ lại nát ? Mà thanh đao này nát biểu tượng cho thứ gì…đó là hắn bại !
Năm xưa, nữ ma đầu kia dù đánh bại hắn nhưng cũng không làm tới thanh đao này sứt mẻ một chút. Vậy mà, bây giờ lại có người có thể.
Chiến hoàng mang tu vi huyền hư không động thêm chút nào liền nhanh chóng biến mất. Chiến hoàng biến mất biểu tượng Quân Huyền hắn thắng. Nhưng mà, chiến hoàng đang ngồi quan chiến cũng là lão nhân gia lại nhíu mày nhìn Quân Huyền.
Không thể sai được, hắn thật sự cảm nhận tới thứ đó. Dù khí tức thứ đó rất mỏng manh nhưng mà thứ đó lại chỉ có nữ ma đầu kia sở hữu. Mà nữ ma đầu kia sở hữu sao dễ dàng có khí tức trên người khác được chắc chắn tiểu tử này liền không đơn giản. Chiến hoàng hắn có thể đặt ra mọi mối quan hệ của tiểu tử này với nữ ma đầu kia nhưng hắn lại không muốn.
Thà không biết còn hơn, nếu biết tiểu tử này có mối quan hệ với nữ ma đầu kia. Kèm thêm, tiểu tử này qua hai cửa ải ban đầu sống xót vào tới đây…
Nữ ma đầu kia mà biết chuyện tiểu tử này như vậy gian nan chỉ để giành một hoàng giả tạo hóa, chẳng phải sẽ tới đào mộ hắn lên sao ? Nghĩ đến đây, chiến hoàng không khỏi lạnh sống lưng.
Bên dưới, Quân Huyền nhìn chiến hoàng tan biến hắn biết kết quả đã định. Chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức, Quân Huyền hắn lại thấy chiến hoàng gọi hắn tới.
Quân Huyền vừa đi tới, lão nhân gia liền buông lời hỏi một câu : “Tiểu tử, ngươi nhưng có từng quen biết Thánh Giả đại năng ?”
Nghe tới câu hỏi này, trong đầu Quân Huyền hắn nhảy ra rất nhiều suy nghĩ. Thánh Giả hắn biết, Thánh Giả trên thế giới này đều là phượng mao lân giác hắn cũng rõ ràng. Nếu nói gặp mặt, hắn đã từng gặp vị thánh giả đầu tiên của Ngọc Huyền Thiên nhưng cũng lại không tính là quen biết.
Còn về Long Ca lai lịch, nghe Long Ca nói rất nhiều, Quân Huyền hắn cũng cảm giác long ca thật sự khủng bố nhưng có phải Thánh Giả hay không hắn lại không rõ ràng. Còn về thần bí tiền bối, hắn tiếp xúc cũng quá ít liền không thể xác định được. Nghĩ qua ba giây, Quân Huyền hắn liền lắc đầu trả lời.
Lão nhân gia nhìn tới cảm giác như trút được cục đá ra khỏi lòng. Hắn không khỏi nở nụ cười hiền hòa nhưng mà hắn nghĩ nghĩ vẫn là quyết định hỏi thêm một câu : “Tiểu tử, ngươi nhưng quen biết Linh Vân ?”
Lão nhân gia cũng không mang Thánh Giả tên của Linh Vân ra gọi. Dù sao a, nếu nói đến Thánh Vị vẫn sẽ là có người nghe tới. Nhưng nếu nghe đến tên thật của Thánh Giả thì lại có mấy ai nghe được, mấy ai biết. Càng là mấy ai quen được Thánh Giả khi Thánh Giả dùng tên thật đây. Hắn cũng là lần cuối cùng thách đầu nàng mới biết được tên của nàng đây.
Quân Huyền nghe đến tên này không khỏi thoáng chốc giật mình. Dù chỉ biểu hiện rất nhỏ nhưng lại không qua được mắt chiến hoàng. Quân Huyền hắn liền nhanh chóng gật đầu : “Tiền bối, ta có quen biết. Chỉ là không biết Linh Vân ngài nói tới và Linh Vân ta quen biết có cùng một người ?”
Nghe Quân Huyền nói, mí mắt lão nhân gia chợt nháy. Cùng tên xác thực cũng có thể nhưng mà chí cực huyền băng là thứ không trùng đi đâu được. Tiểu tử này chắc chắn có quan hệ với nàng mới để nàng để lại tới băng chủng trên người.
Càng nghĩ, chiến hoàng càng cảm giác lạnh khắp người. Chiến hoàng hắn còn vừa bắt tiểu tử này kịch liệt chiến đấu, ban đầu qua hai vòng sinh tử vào tới đây…
Nếu tiểu tử này có mệnh hệ gì, Linh Vân nữ ma đầu lại không tới đào mộ hắn lên sao ? Chưa nói tới Linh Vân nàng là thánh giả thông thiên thủ đoạn, nhưng sức chiến đấu cường hãn của nàng vẫn là để hắn không nhịn được một run.
Chiến hoàng hắn ánh mắt nhìn về Quân Huyền như oán phụ. Hắn rất muốn hỏi tới…tiểu tử ngươi có thánh giả chống lưng còn tới nơi chôn cất ta tìm hoàng giả chi tranh làm cái gì ?
Chiến hoàng hắn thật sự rất muốn chửi nhưng hắn lại nhịn xuống. Mẹ nó ! Có thánh giả đứng đằng sau lưng còn ngại không lên được hoàng giả hay sao mà còn đến nơi đây tìm tạo hóa. Nếu để nữ ma đầu kia biết, hắn làm sao ở đây an ổn tuổi già được. Mà hắn cũng chỉ còn một sợi tàn hồn cuối cùng này, nếu nàng đến hắn thật sự bị dọa cho sợ vãi linh hồn thì còn gì an ổn tuổi già nữa.
Chiến hoàng nghĩ nghĩ liền quyết định. Tiểu tử này đã đến rồi liền không thay đổi được, thay đổi bây giờ chính là bịt mồm tiểu tử này. Đối với Quân Huyền chiến hoàng hắn xác thực không dám động thủ nữa. Vẫn là chỉ còn cách nhét bảo vật. Tiểu tử này không phải đến tìm hoàng giả tạo hóa sao ?
Được ! Hắn liền ban cho, miễn là ra ngoài lại đừng hé nửa lời với nữ ma đầu kia liền tốt. Hắn liền cảm ơn toàn phần.
Chiến hoàng nhìn Quân Huyền liền nói : “Cũng lại không quan trọng cùng người hay không, ngươi đã vượt qua được liền nói ngươi có duyên với tạo hóa của ta. Mà ngươi vượt qua đầu đồng dạng cũng là tạo hóa lớn nhất sẽ tới tay. Nhưng mà còn có tới điều kiện, người đồng ý không ?”
Nghe chiến hoàng nói như vậy, Quân Huyền liền nhanh chóng gật đầu đáp : “Không biết tiền bối có điều kiện gì ?”
“Mọi chuyện diễn ra trong đây liền không được hé lời với ai, kể cả người thân cận nhất.”
Quân Huyền nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Hắn còn tưởng sẽ như trong các truyện khác, mấy lão nhân gia truyền tạo hóa thường có nguyện vọng cuối cùng như đánh giết ai này nọ nhờ truyền nhân làm hộ. Dù có chút khó khăn nhưng truyền nhân kia vẫn làm xong. Quân Huyền hắn nếu rơi vào trường hợp như vậy hắn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng mà, điều kiện của tiền bối đơn giản như vậy hắn lại chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà, đơn giản còn không phải tiện nghi hắn, hắn liền nhanh chóng đồng ý.
Quân Huyền gật đầu, lão nhân gia liền cười. Tiểu tử này đừng nói cho ai liền tốt, nhất là nữ ma đầu kia.
“Ngươi đi theo ta…” Lão nhân gia nói một câu liền xoay người đi hướng vào cây cổ thụ to lớn. Cây cổ thụ lại như có chức năng cảm ứng mở ra một thông đạo đi vào. Quân Huyền hắn cũng nhanh chóng theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.