Dương Hoàng như đã hết kiên nhẫn nhìn tới ba con mồi. Bàn tay hắn dơ lên, chỉ cần vẩy xuống một cái chính là kết án. Dương Hoàng hắn cũng không ra tay kết liễu mà tám linh hư kỳ kia liên đủ. Tám linh hư đánh xuống vẫn là nhờ ba người thân truyền chống đỡ. Cũng vì thế, ba người nãy giờ cũng không ra tay.
Dương Hoàng vốn định ra lệnh chợt thấy Quân Huyền hắn cười. Quân Huyền hắn nhìn lấy Dương Hoàng nói : “Ngươi đã từng được dạy tới nếu có thể giết con mồi liền giết luôn, đừng để nó vùng vẫy chưa ?”
Quân Huyền hỏi làm Dương Hoàng động tác ngưng lại đôi chút. Hắn ánh mắt vẫn như cũ lạnh lùng đáp tới : “Vùng vẫy thì sao ? Thoát khỏi tử cục sao ?”
Quân Huyền hắn gật đầu kèm lấy hai chữ : “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi thử thử…” Dương Hoàng dứt lời, hắn ra lệnh xuống. Tám yêu tộc linh hư kỳ như đã không chờ nổi trong phút chốc đánh tới.
Ba thân truyền vốn là tưởng Quân Huyền còn có cách khác nhưng nhìn tới thật sự là không có cách nào. Đây vốn là tử cục khó giải. Tám linh hư sơ kỳ dù sức chiến đấu có yếu nhưng cùng lúc đánh tới áp lực vẫn là tăng vọt.
Quân Huyền nhìn xung quanh. Đã đi đến mức này hắn thật sự không dùng tới chiêu đó không được.
Nắm chặt tay quyết định. Quân Huyền đôi mắt sáng rực, miệng gọi tới : “Kiêu Phong sư huynh…”
Nghe tới cụm từ này, yêu tộc thì khó hiểu. Ba thân truyền còn tưởng Quân Huyền hắn đến nước này liền kêu loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141382/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.