Tiến lên đỉnh núi, không giống những ngọn núi khác có phòng ngăn nắp xây cao đẹp hay động phủ tràn ngập linh thảo. Nơi đây vậy mà chỉ có năm phòng làm bằng lá ? Đây là con người mới tiến hóa làm thành sao ?
Kiêu Phong gương mặt có chút xấu hổ nói : “Người tu hành không nên quá để tâm mấy thứ này. Dù sao, chúng ta tu hành trong lúc tu luyện cũng không có mở mắt nhìn căn phòng của mình a.”
Quân Huyền gật gật đầu. Nơi đây huyền lực và hồn lực như vậy dư dả hắn ngồi ngoài trời tu luyện cũng được đây.
Từ trong căn nhà lá to nhất, một nam tử trung niên bước ra. Nếu nhìn bề ngoài liền thấy người này chỉ mới tầm 40 tuổi mà thôi nhưng mà theo lời vị thánh giả kia nói lần trước tới nay đã hơn một trăm năm. Như vậy, vị này hẳn là đã hơn trăm tuổi a?
Quân Huyền cũng không dám chậm chễ liền tiến lên trước chào hỏi : “Thăm kiến trưởng lão.”
Trưởng lão nhìn Quân Huyền trong nháy mắt liền phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt có chút nhíu lại : “Ngươi nhưng đạt được thánh huyết ?”
Quân Huyền chưa kịp trả lời thì vị kia liền nói tiếp : “Ngươi không cần trả lời ta cũng liền biết. Dù sao ngươi có thánh huyết đều sẽ cảm giác có mối liên hệ với nhau.”
Nghe trưởng lão nói, Quân Huyền hắn gật đầu. Thiên Tâm nhìn hắn liền nói : “Ngươi nhưng nguyện ý bái ta làm thầy ?”
Nghe đến câu này, Quân Huyền có chút sửng sốt. Như vậy có chút vội vàng a. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141373/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.