Sáng hôm sau, vì ở sa mạc nên mặt trời vừa lên đã chiếu một cách chói chang, ánh nắng đúng như muốn đốt trụi mọi thứ. Quân Huyền hắn đứng nơi ốc đảo, ánh mắt nhìn về một tòa thành yêu thú kia, một ánh mắt toát lên sự kiên định, quả quyết.
- Long Ca, đi thôi.
Dứt lời, hắn dứt khoát bước ra ngoài ốc đảo. Nắm trên tay một viên đan dược, nhanh chóng ăn xuống. Bên cạnh hắn, một con cá chép vàng cũng nhanh chóng xuất hiện, bơi bơi trên không trung theo đường hắn bước thẳng tiến đi tới.
Sau khi, Quân Huyền nuốt viên đan dược xuống, năm phút đồng hồ sau dược lực bắt đầu phát tán ra. Thân thể hắn có phần thay đổi, đôi tay nhỏ gầy thiếu niên nay bắt đầu mọc ra lông một cách nhanh chóng. Không phải lông bình thường mà là lông thú, gương mặt hắn cũng vậy. Cả người hắn hoàn toàn biến đổi, một người được bao trùm bởi bộ lông của chúa tể rừng xanh. Hắn biến thành một hổ yêu, khoác lên mình lông vàng kiêu hãnh.
Được Long Ca nói về dược lực này trước Quân Huyền cũng không có quá ngạc nhiên, hắn nhìn qua còn có chút hài lòng. Hình thái này với hắn tựa hồ lại là có phần khiến hắn trông oai phong hơn. Hắn thay bộ y phục mới, đơn giản chỉ là một chiếc áo lụa dài màu đen, áo lụa bao trùm cơ thể. Bộ y phục này của hắn còn có một chiếc mũ là hắn tự chế thêm vào, đội lên đầu một cái…toàn thân tỏa ra sự thần bí, uy áp khiến người ra rùng mình.
Sau vài nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141338/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.