- Hai đồ đệ ngốc này…đúng là khiến người ta khó cứng lòng mà. – Linh Vân nhìn hai nữ tử với ánh mắt trìu mến, hai tay nhẹ nhàng xoa đầu hai nữ tử.
Không khí trong phòng trọ giá lạnh bỗng trở lên ấm áp đến lạ thường. Mà trên gương mặt mỹ nhân băng giá Linh Vân kia cũng nở nụ cười ấm áp như mặt trời chiếu rọi.
- Sư phụ, chúng con tìm người vất vả lắm đấy,… - Một nữ tử nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra, miệng vẫn run run nói như không tin đây là sự thật.
- Chỉ là thử thách nhỏ thôi, mà mấy năm không gặp đều là trưởng thành lên không ít a. – Linh Vân cười cười nhìn hai nữ tử.
- Tận 13 năm đấy sư phụ, 13 năm này không có sư phụ không ít biến cố xảy ra, chúng ta không trưởng thành không được. – Nữ tử bên kia nhìn Linh Vân rồi nói, dù khóe mắt giọt lệ vấn đọng nhưng miệng vẫn cứng ngắc thể hiện tính cách ương bướng của vị tiểu cô nương này.
- Nhiều biến cố vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy có hứng thú nghe ngươi kể chuyện đấy Tử Linh, kể đi. – Linh Vân nhìn thiếu nữ bướng bỉnh rồi nói.
- Đều là áp lực từ bên ngoài ập tới, một tông môn mất thánh nữ liền như mất long đầu khiến bên ngoài không khỏi nhìn trộm. – Tử Linh nhìn Linh Vân rồi nói.
- Cũng vì vậy mong sư phụ sớm ngày hồi tông! – Đến lúc này, cả hai nữ tử đều nghiêm túc quỳ xuống, thi lễ.
- 13 năm ta vấn lạc bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141269/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.