Thiếu niên Quân Huyền vừa đi, vừa cười vì nghĩ sắp có được hồn thú đầu tiên để đột phá, hắn lại còn sắp tới học viện nữa – nơi mà nam chính thường đến trước khi xưng bá. Bỗng hắn nín cười lại vì phát hiện ra một điều gì đó, sau một hồi suy ngẫm hắn mới kêu lên:
- Trời ạ! Vừa nãy, ta oai cho lắm. Giờ mới nhớ ra, ta chỉ mới thức tỉnh võ hồn sao đánh được hồn thú 10 năm, nói gì đến 100 năm hay 1000 năm. Vậy…ta lấy cái gì mà đòi đột phá đây? – Quân Huyền hắn suy nghĩ rồi tự hỏi.
- Thôi toang thật rồi ông giáo ạ, tất cả chỉ tại ta có chút ra oai với gái mà giờ thành thế này. Liệu còn cách nào không? Chả nhẽ vác mặt về xin Linh Vân đi cùng? – Quân Huyền hắn đang cực kỳ xoắn não.
- Không được, với cách đấy thì ta mất mặt quá. Để xem thử…ơ mà còn Thiên Thư đại năng mà… – Quân Huyền hắn đăm chiêu một lúc liền phát hiện một giải pháp vẹn cả đôi đường.
Quân Huyền có chút đổi giọng rồi nói với Thiên Thư:
- Thiên Thư đại năng, ngươi có thể giúp ta biết con hồn thú nào đang hấp hối mà có tu vi cao cao phù hợp với ta không? – Quân Huyền hắn hỏi với ánh mắt cực kỳ mong chờ đáp án nhưng….Thiên Thư đáp lại một chữ:
- Không! – Dù chỉ là một chữ nhưng nghe cực kỳ lạnh lùng và sắc bén, như muốn cắt sâu vào ánh sáng hy vọng của Quân Huyền.
- Đến Thiên Thư đại năng còn không giúp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141247/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.