Kí ức Thiên Thư đưa cho hắn chỉ trong chốc lạt, sau khi tiếp nhận thì hắn nghĩ thầm: 
- Thì ra là vậy, nữ tử trước mặt là mẹ ta sao? Cũng khó trách nàng lại lo cho ta nhiều như vậy. 
- Mẹ, con không sao đâu chả qua là hơi biếng nên ngủ lâu một tí – Hắn vừa cười, vừa ôm nàng tiện thể lấy cớ úp mặt vào hai quả đào tiên ( ước mơ của bao nhiêu anh em Fa) và trả lời để an ủi người nữ tử này. 
Mẹ hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động hắn đột nhiên ôm nàng và cọ mặt hắn vào đào tiên của nàng, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ hắn còn trẻ con và một phần lại còn mới tỉnh lại nữa. Nàng nghĩ hắn đang có chút sợ hãi nên ôm nàng như vậy cho đỡ sợ. Nàng xoa đầu hắn rồi mới trả lời: 
- Một tí sao? Con có biết con ngất đi đến nay đã bảy ngày rồi không? Con mà còn không tỉnh lại chắc khiến người làm mẹ như ta lo chết mất! 
Dứt lời, mẹ hắn đột nhiên ôm chặt hắn hơn rồi nói nhỏ vào tai hắn: 
- Lần sau, con đừng có liều như thế. Những người con gái ở trong trấn nhỏ này chưa đáng để con của Linh Vân ta phải liều như thế đâu. Sau này, khi mà con ra ngoài và đi lên trên thành phố lớn sẽ gặp được nhiều người con gái tốt hơn nhiều. 
Quân Huyền hắn vốn đang úp mặt vào hai trái đào tiên của nàng nhưng do nàng ôm bất ngờ làm hắn có chút hơi ngột thở rồi. 
- Hóa ra, thằng này chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-thanh-ta-than/1141238/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.