"Con mẹ nó, công ty lừa đảo! Mau thả lão nương ra!"
Dư Cẩn Ninh chửi đến khàn cổ, thế nhưng không hề có tác dụng gì.
Nàng đang ở tầng không gian năm chiều, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt giống như bị đeo lên một chiếc kính bị phủ kín hơi nước.
Ting!!!
[Hệ thống cập nhật mất kết nối]
[Quý khách vui lòng không mở mắt]
"Sao cơ? Ta cứ thích mở mắt đó!"
Vừa nói dứt câu, mọi thứ trước mắt Dư Cẩn Ninh lập tức rơi vào bóng tối.
Nàng không nhắm mắt, nhưng cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhịp tim Dư Cẩn Ninh đập nhanh dần... Rốt cuộc hệ thống sẽ đưa nàng đi đâu?
......................
Bộp! Bộp! Bộp!
"A tiếng gì vậy?"
Không gian thay đổi quá đột ngột khiến đầu óc Dư Cẩn Ninh choáng váng không thôi, đôi mắt cũng chưa kịp thích nghi thì bên tai đã nghe tiếng đập lớn.
"Mãi mà không xong thế? Ngươi chưa ăn cơm à?"
Tiếng một nam tử trung niên quát lên, đám người đứng xung quanh quan tài bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Sư phụ, thực sự không đóng xuống được..."
Thiếu niên cầm cây búa trên tay, âm giọng run rẩy, nếu không phải được thuê số tiền lớn thì bọn chúng đã không làm loại chuyện này.
Nam tử trung niên tức giận xông đến giật lấy cây búa, sau đó đập liên hồi ba nhát xuống cây đinh gỗ được ghim sẵn vị trí, vừa đập vừa lải nhải: "Có mấy cây đinh cũng làm không xong..."
Không xuống?
Không thể nào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-bi-ep-minh-hon/2808597/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.