Trong căn nhà kho ánh sáng mờ mịt, bóng dáng nam nhân trước mặt không khỏi khiến cơ thể Dư Cẩn Ninh rét run.
"Dư Cẩn Ninh, gan ngươi cũng lớn nhỉ?"
Hắn tiến lên một bước, nàng lại lùi một bước.
"Ngươi muốn gì?"
"Ngươi đừng có qua đây!"
Càng lùi về sau, đường thoát thân càng hạn hẹp, cuối cùng cũng chỉ có thể chạm lưng vào vách tường lạnh lẽo.
Nam nhân nhìn lệnh bài trên tay nàng, giọng nói mỉa mai: "Duẫn Thời Uy? Một lũ ngu xuẩn, lệnh bài của người chết mà cũng dám cho qua!"
Dư Cẩn Ninh sợ hãi không dám nói câu nào, nàng vẫn cắn răng đối diện với hắn.
Ánh mắt hắn di chuyển lên phía trên, dừng lại trước vạt áo trước ngực nàng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ghê tởm.
Dư Cẩn Ninh phát giác được điều đó, lập tức đưa hai cánh tay chắn phía trước.
"Ngươi đừng có giở trò bỉ ổi!"
"Ha, đáng tiếc..."
Hắn lắc lắc đầu, lời vừa nói, đôi chân lại tiến thêm vài bước.
"Một nữ nhân như vậy lại phải gả cho một cái xác."
Dư Cẩn Ninh đủ thông minh để hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, nàng biết được hắn muốn làm gì, nhưng nàng lại không biết phải làm gì lúc này.
"Đừng qua đây!"
Một lời cảnh cáo quá yếu ớt, Dư Cẩn Ninh hiện tại chẳng khác nào cá trên thớt, dù có cực lực vùng vẫy ra sao thì kết quả cũng không thể thay đổi.
Nam nhân đó liền lao tới, nàng không hề có cơ hội chạy thoát, hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-bi-ep-minh-hon/2808573/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.