Chương trước
Chương sau

Lam Túc cũng không định can thiệp vào trận đấu ngày hôm nay, liếc thấy mấy trưởng lão trên khán đài thì không dây dưa nữa, lập tức đi về hướng đó.
Lưu Toàn thì khoanh tay đứng ngay cạnh bàn đăng ký rồi nói chuyện với quản sự.
Lâm Khinh cũng định đi đến bàn đăng ký khiêu chiến. Không ngờ một người đã chặn đứng y lại.
"Trông mặt cũng đẹp đấy, chỉ là hơi gầy, ngươi cho ta bí quyết làm sao để leo lên giường tông chủ vậy?"
Lâm Khinh nheo mắt nhìn sang, Vân Lãng không biết xấu hổ lại nói tiếp. "Trả lời đi mà, ta chỉ xin một chân làm tiểu thiếp thôi, chính thất vẫn là của ngươi."
"Vân Lãng, ngươi lại lên cơn gì đấy?" Tóc ngắn đi ra, bịt miệng Vân Lãng lại.
Lúc này quản sự chợt lên tiếng.
"Số năm mươi mốt Lâm Khinh của Thiên Lam phong khiêu chiến số năm mươi A Bân của Xa tị phong."
Lâm Khinh lạnh lùng nhìn đám người này, lướt qua thấy ba người hôm qua đang đứng cùng họ thì chợt khựng lại, gương mặt đang cau có đổi thành cười tươi, còn giơ tay lên vẫy một cái mới nhảy lên lôi đài.
Tóc hồng tên Lục Ngạn sờ sờ mũi, "Làm thế nào đây? Ta thấy vị phu nhân tông chủ này lại có chút đáng yêu."
Cả đám đều bật cười, chỉ có mình Trần Kiến Long gương mặt thâm trầm đứng im ở đó.
Gã là người yếu nhất trong mười hai người. Lần thi đấu trước là được vớt vào. Giờ đây vị trí này tràn đầy nguy cơ, vui được mới là lạ.
Vân Lãng nhìn quanh. "Ê mà gã điên họ Phí đi đâu rồi ấy nhỉ?"
"Ta không biết, nhưng chắc chắn gã sẽ đến, làm gì trận chiến nào thiếu mặt gã."
"Cả Mị Mị và Hồng Nguyệt cũng chưa đến nữa, lâu lắm không gặp, ta nhớ hương vị của hai nàng quá." Vân Lãng mắt mơ màng như nhớ về người thương.
Cả đám cạn lời. Tên này một khắc trước còn vừa mới có âm mưu bò lên giường tông chủ, một khắc sau đã nhớ nhung mỹ nữ rồi.
Lâm Khinh nhảy lên đài, vị đệ tử tên A Bân đã đứng sẵn trên đó. Tu vi Kim đan đại viên mãn vững vàng, chưa kịp chiến đấu đất đá xung quanh đã bụi mù tạo nên một kết giới vây gã vào giữa.
Hai người chào hỏi nhau một câu rồi A Bân nhanh chóng lao vào. Người này là Thổ, Phong song linh căn. Đất đá cùng gió lốc nhanh chóng lao đến vây khốn lấy Lâm Khinh.
Lâm Khinh không hề sợ hãi, y muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến, lập tức rút Hắc vụ ra xông tới, mặc cho đất đá đập vào người.
Chút cuồng phong này còn chưa làm gì được y. Hạo Ân hôm qua có lẽ vì bị khắc công pháp nên mới không chiến thắng được đối thủ. Với Lâm Khinh, A Bân này tu vi không bằng hắn ta.
Tìm điểm sơ hở, Lâm Khinh bổ một kiếm xuyên qua tường đất, đánh thẳng vào trọng tâm cơn lốc.
Tiếng cuồng phong gào rú, A Bân đang nhanh nhẹn tránh thoát đường kiếm, tung ra một nắm bột, lập tức xung quanh gió bão phát ra tiếng động lạo xạo.
Lâm Khinh bước vào cảm thấy không gian hơi mơ hồ vặn vẹo.
"Người này không đơn giản đâu, ngươi đừng chủ quan, vừa xong là Thi kim sa. Để nó dính vào người là cơ thể tự khắc thu hút vô cùng vô tận kim sa. Lúc đó sẽ bị vây khốn một chỗ không cử động được. Kim sa này chỉ có người thả ra mới giải được."
Phương lão từ trong Vấn Thiên tháp truyền âm cho Lâm Khinh.
Không ngờ Phương lão hôm nay tốt bụng vậy. Đúng là y khá chủ quan, vốn tính đánh nhanh thắng nhanh nên không hề để ý đến chiêu trò của đối thủ.
Lâm Khinh khởi động Kỳ lân khải giáp, đảm bảo người mình được che chắn kỹ lưỡng rồi dùng phi kiếm tung hoả mù tạo ra một hư chiêu bắn thẳng vào ngực A Bân.
A Bân vội né đi, không ngờ kiếm này chỉ là ảo, chỉ có tiếng gió phát ra. Gã hơi khựng lại một chút, Lâm Khinh chỉ chờ một hơi thở lơ đãng này mà phóng ra một tia thần thức.
A Bân bỗng dưng thấy đầu đau như búa bổ, cơ thể hơi lùi lại phía sau, nhất thời kình phong phóng tới, phi kiếm lạnh lẽo đã kề ngang cổ. Nụ cười của Lâm Khinh đã đến trước mắt.
"Ngươi thua rồi."
Gã biết mình bị lừa, mất hết khí thế, thu chiêu lại, nhất thời gió bụi cũng lui đi.
A Bân không phải kém, gã có một pháp bảo cực kỳ nguy hiểm, từng dùng nó mà thành danh, nhưng trận này không ngờ Lâm Khinh nhanh quá, hậu chiêu chưa kịp tung ra đã thua một cách lãng xẹt.
Nhưng gã biết rõ ràng mình không phải đối thủ của người trước mắt này, người này trông thong dong nhưng cực kỳ nguy hiểm, ra chiêu sắc bén, kinh nghiệm khá phong phú, không hề giống như một thanh niên được cưng chiều mà lớn như lời đồn gã nghe được.
Có lẽ sau hôm nay, mọi người cũng phải nghĩ khác về y.
A Bân tâm phục khẩu phục cúi người nhận thua. Vị quản sự đứng sẵn ở đó la lớn.
"Lâm Khinh của Thiên Lam phong thắng. A Bân của Xa tị phong thua."
Khán đài bắt đầu sôi trào. Tốp năm mươi rồi. Lâm Khinh chỉ mất có ba trận là lọt vào tốp năm mươi đệ tử mạnh nhất dưới Phân thần kỳ. Trong lịch sử Thiên Huyền tông, điều này rất ít khi xảy ra.
Cả ba trận Lâm Khinh đều rất bình thản, chưa có dấu hiệu của kiệt sức.
Lâm Khinh niệm thanh thuỷ quyết, rửa tan tro bụi trên người, y thong thả chào đối thủ rồi đi xuống đài, tiến đến chỗ mấy vị bằng hữu đang đợi.
Đám Cao Thắng hôm nay lại đứng chung với mấy huynh đệ bên Huyền Phong môn. Thấy y vừa nhảy xuống đã chạy đến.
Thật ra ban nãy bọn họ đã đến, nhưng mà ngại Lam Túc nên không ai dám đến gần.
Lâm Khinh vui vẻ chào hỏi mọi người. Bỗng La Linh đứng đằng sau Cao Tuấn cứ lấp lửng muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng tiến tới khẽ kéo Lâm Khinh rồi nói thầm một câu.
Một câu này đủ làm Lâm Khinh cứng người lại, gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.
Lam Túc chó chết.
Lâm Khinh vội vàng kéo áo lên che hết mấy dấu vết trên cổ mình. Lòng thầm mắng kẻ đầu sỏ.
Thật ra chỉ có La Linh là nữ nhân nên mới để ý đến mấy thứ này. Đám Cao Tuấn vẫn hồn nhiên nói chuyện không hề biết gì hết.
Vì số người Lâm Khinh phải khiêu chiến lên đến mười hai người nên quản sự và các trưởng lão rất phiền muộn không biết nên làm cách nào. Để Lâm Khinh đấu mười hai trận liên tiếp thì không công bằng. Mà kéo dài quá lâu thì lại sắp đến đại hội các tông môn rồi.
Còn có mười lăm ngày nữa thôi.
Lâm Khinh yên lặng đứng đó, bỗng Vân Lãng hô lên.
"Để y lên đây, nếu trụ vững được chúng ta quần công trong vòng một canh giờ thì ta sẽ công nhận y, còn nếu trước một canh giờ đã bị loại thì chứng tỏ y chẳng có tư cách đứng đây."
Vân Lãng luôn luôn giữ hình tượng công tử trăng hoa, không có tiền đồ, nhưng hễ là đệ tử của Thiên Huyền tông ai cũng đều biết người này cực kỳ nguy hiểm.
Người có thể dùng bốn mươi lăm năm để thăng cấp Nguyên Anh thì đâu thể đơn giản được. Trong mười hai người được chọn lần này, ai cũng đều ngầm hiểu hắn ta là người đứng đầu, có thể toàn quyền quyết định mọi thứ.
Quả nhiên, đám người đằng sau đều khoanh tay xem kịch vui, không ai phản đối gì cả.
Lâm Khinh nhìn sang Vân Lãng, hoá ra là tên vừa trêu chọc đòi bò lên giường Lam Túc.
Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ cao giai à?
Y nghiêm túc quan sát hắn một lúc rồi mới nói.
"Vậy thì trong mười hai người các ngươi. Ai sẽ là người bị loại để ta thế chỗ vào?"
Vân Lãng mỉm cười, "Thì người nào bị rơi xuống đài sớm nhất thì người đó sẽ bị loại." Hắn ta nhìn từ trên xuống dưới Lâm Khinh một lượt, "Nhưng mà để xem ngươi có trụ được một canh giờ không đã."
Lâm Khinh biết tên này đang khích bác mình, y lạnh lùng nói:
"Được. Ta đồng ý."
"Ài, tốt lắm. Có chí khí, nhưng mà bên phe ta còn chưa đủ người. Chúng ta chờ một chút có được không?" Vân Lãng mục đích đã đạt thành, lập tức quay lại dáng vẻ cợt nhả.
"Được." Lâm Khinh dứt khoát trả lời.
Lưu Toàn thấy Lâm Khinh tự tin như vậy nhưng vẫn không yên tâm, hắn tiến tới, ghé sát vào tai y mà thì thầm.
"Tiểu chủ nhân. Ngươi có chống đỡ được không? Hiện tại trong mười hai người đó có tận bốn người có tu vi Nguyên Anh. Nếu tất cả tập trung quần ẩu, mỗi người một đòn cũng đủ để người ăn đau rồi."
"Ta tự có tính toán." Lâm Khinh không buồn nghe lời của hắn nói. Y đang cau mày nhìn lên trên khán đài.
"Con mụ kia đúng là âm hồn bất tán, ở đâu cũng thấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.