Chương trước
Chương sau
Lam Túc run lên, càng ôm chặt người vào ngực. Một lúc sau hắn mới buông ra, hôn khẽ lên môi Lâm Khinh rồi nói:
"Đệ lại đây, ta có quà này cho đệ!"
Lâm Khinh mặc hắn dẫn ra ngoài. Cho đến khi nhìn xuống vực sâu phía dưới, y mới biết hang động này ở lưng chừng một ngọn núi. Ngay ngoài cửa hang có một mỏm đá chìa ra rộng đến vài trượng.
"Chà, nơi này thật thích hợp làm động phủ!" Lâm Khinh giờ mới có tâm tình để nhìn ngắm xung quanh. Thấy khoảng trống mênh mông vô bờ phía trước, y không nhịn được mà than thở.
Lam túc trộm nghĩ chắc chỉ có thiếu niên ngây thơ mới thích mở động phủ ở nơi địa hình thì hiểm trở còn linh khí thì thiếu hụt này. Nhưng hắn vẫn cưng chiều xoa đầu y rồi hùa theo:
"Đúng vậy. Nơi này thật đẹp, nhưng mà tiếc là chúng ta phải đi thôi." Nói xong hắn thả tay y ra rồi khẽ đưa tay lên huýt sáo.
"Quác... quác..."
Tiếng rít gào vang dội từ trên không trung vọng xuống quả nhiên thu hút sự chú ý của Lâm Khinh. Mặt đất bị cuồng phong càn quét khiến cây cối đổ nghiêng đổ ngả. Trong bão gió mù mịt, một con phi điểu khổng lồ bay tới. Con yêu thú này có cái mỏ nhọn hoắt đầy răng nanh, cộng thêm hai cánh của nó mỗi bên có bảy cái xương gai nhô ra nhìn đặc biệt hung dữ.
Lâm Khinh nhìn con yêu thú mà thầm nuốt nước bọt. Vừa nãy hình như Lam Túc ngồi ở trên lưng của nó phải không? Nhìn cái miệng rộng thế kia thì mình khéo chẳng đủ một miếng để nó xơi nữa...
"Chắc không có nguy hiểm gì đâu." Lâm Khinh dù sao vẫn rất tin tưởng Lam Túc.
"Đi thôi, trước tiên rời khỏi đây đã."
Lam Túc nói rồi ôm người nhảy lên lưng con yêu thú. Tiểu Bạch đang lăn lộn chơi đùa vui vẻ khi nhìn thấy chủ nhân vội bật dậy, tính nhào vào lòng y. Không ngờ một ánh mắt sắc bén lia tới làm lông trên người nó dựng đứng, vật nhỏ không cam lòng nhưng vẫn cụp đuôi xuống rúc vào đám lông chim.
Lâm Khinh nhìn thấy vậy liền quay mặt đi làm bộ không thấy. Đành vậy thôi, sủng vật và người yêu vừa lên chức không hợp nhau, y cũng chẳng còn cách nào.
Tốc độ con phi điểu này cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã bay vút lên trời cao. Nhìn những đám mây trôi vùn vụt bên cạnh, Lâm Khinh hiếm khi mà tò mò:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lam Túc không trả lời mà hỏi lại: "Đệ thích con phi điểu này không?"
Lâm Khinh nghĩ đến đám răng trên mỏ nó thì hơi ái ngại, y vô thức mà cau mày. Lam Túc thấy vậy thì cười khẽ: "Sao vậy, không thích hả?"
"Ta... ta thấy nó hơi xấu..." Cuối cùng Lâm Khinh cũng thành thật trả lời.
"Quác..."
Thất dực lam điểu đang hừng hực khí thế biểu diễn màn bay lượn trên không bỗng lảo đảo suýt té. Đường đường là yêu thú cấp tám anh tuấn tiêu sái thế này không ngờ cũng có ngày bị chê xấu, đừng làm nó phải nghi ngờ cuộc đời chứ.
Lam Túc bật cười, thiếu niên thật ngây thơ, có yêu thú cao cấp làm thú cưỡi mà còn chê. Hắn ôm thiếu niên đặt lên đùi rồi trêu:
"Đây là Thất Dực lam điểu cấp tám đó. Để thu phục nó ta cũng mất nửa cái mạng, đệ mà không cần thì thôi ta đành phải giết nó vậy..."
Lâm Khinh nghe thấy yêu thú cấp tám thì kinh ngạc nửa ngày không tỉnh lại được, một lúc sau y mới nghẹn ngào hỏi lại:
"Trong bí cảnh cũng có yêu thú cấp tám sao?" Y thực sự rất ngạc nhiên, phải biết là tu sĩ Trúc cơ mà gặp phải loại này thì chắc chắn chỉ có đường chết.
"Có nhưng các đệ sẽ khó mà gặp phải." Lam Túc ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời.
"Vì sao vậy?"
"Vì quy tắc thế giới."
"Quy tắc thế giới!" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi lại: "Nó là cái gì?"
"Bất cứ thế giới nào khi diễn sinh ra đều có quy tắc của mình. Tất cả yêu thú hay tu sĩ nào cũng không được ra tay với kẻ yếu hơn mình ba cấp. Nếu làm trái quy tắc sẽ sinh ra tâm ma. Mà giết càng nhiều người, tâm ma càng lớn!"
"Đến lúc ấy thì sao?" Lâm Khinh tò mò.
"Không sao cả. Nhưng đệ phải biết dù là người hay yêu thì đều mong muốn trở thành cường giả, càng đứng trên cao họ lại càng phải cẩn thận hơn người khác!" Lam Túc nhấn mạnh.
Lâm Khinh kinh hãi, vội hỏi:
"Vậy các tu sĩ cấp cao chiến đấu liên luỵ đến người vô tội thì sao?"
"Cái này ta cũng không rõ, nhưng cứ một sinh mạng chết dưới tay hắn, thì tâm ma của hắn cũng sẽ lớn dần. Nếu đang trong bước quan trọng để đột phá mà bị tâm ma quấy nhiễu, đa phần sẽ thất bại."
Lam Túc giải thích xong thì gõ đầu Lâm Khinh:
"Mà tóm lại là đệ có nhận con yêu thú này làm toạ kỵ không? Để ta tiện tay giải quyết nó luôn, tối nay chúng ta làm món thịt chim nướng."
Thất dực lam điểu nghe vậy cả người run rẩy. Chỉ mong sao Lâm Khinh đồng ý thu nhận, nó cũng không muốn biến thành đồ ăn đâu.
"Nhận, ta nhận." Yêu thú cấp tám đấy, đâu phải rau cỏ ngoài chợ đâu mà hắn cứ nói tỉnh bơ vậy.
Thật ra Lam Túc chỉ muốn Thất dực lam điểu ở bên cạnh Lâm Khinh để đảm bảo an toàn cho y.
Nếu đã xác định ở cạnh hắn thì sẽ không tránh được tranh đấu, đó là điều Lam Túc để ý nhất. Nhưng nếu bảo buông tay thả y tự do, hắn tự nhận mình không làm được.
Không ai biết được tâm trạng của hắn khi nhìn thấy Lâm Khinh người bê bết máu nằm trong lòng mình. Hắn đã động sát khí, muốn đem những kẻ dám làm tổn thương y xé thành trăm mảnh.
Nhưng Lam Túc biết Lâm Khinh không hề muốn vậy, bởi vì đây chỉ là những việc bắt buộc phải trải qua trên con đường trưởng thành. Nếu thiếu niên không tự đứng lên được, y sẽ không thể trở thành cường giả.
Cho nên hết thảy những việc đã xảy ra trong những ngày qua, cả hai đều ăn ý không hỏi đến.
Lâm Khinh thấy tâm trạng Lam Túc xấu đi, liền quay sang ôm cổ hắn rồi nói: "Huynh đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ muốn hôn đệ." Lam Túc nói xong liền cúi xuống.
Lâm Khinh liền vội vàng đẩy mặt hắn ra. "Hôn gì mà hôn suốt vậy, cũng phải để người ta thích ứng đã chứ."
Lam Túc nhìn thấy hai tai của thiếu niên trong ngực đã đỏ bừng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán y rồi cười khẽ.
"Chúng ta còn nhiều thời gian lắm."
Hai người trêu đùa một lúc thì thấy Thất dực lam điểu hạ xuống đất. Lâm Khinh nhảy xuống nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Đây là đâu vậy?"
"Đây là gần một trong bốn cấm địa của bí cảnh. Nơi đây tương đối vắng người."
"Huynh cũng biết về bốn cấm địa à?" Hoá ra chỉ mình y không biết gì.
"Cũng?" Lam Túc nhướng mày hỏi lại.
"Hôm trước ta nghe được có người nói về bốn cấm địa này. Hình như là ta đã vô tình đi lạc vào hai nơi rồi thì phải."
Lam túc lúc này mới vỡ lẽ vì sao ban đầu thần thức không thể cảm ứng được với Lâm Khinh. Hoá ra là vậy.
Lâm Khinh chủ động kể sơ qua về hai cấm địa mà y đã đi vào. Khi nhắc đến Huyền âm chi khí và hư ảnh tu sĩ màu xanh thì mặt Lam Túc tối lại. Thì ra còn có chuyện này nữa, vậy mà hắn không hay biết gì?
Nhìn thiếu niên vẫn còn vô tư trước mặt, Lam Túc không còn gì để nói nữa.
Chỉ khi thiếu niên nói đến tiểu Bạch đã ăn hết trái tim của một con Thuỷ mẫu thì Lam Túc mới tỏ ra kinh ngạc.
"Thuỷ mẫu cấp năm?"
Lam Túc vội túm lấy tiểu Bạch đang nằm trên vai Lâm Khinh để xem xét.
Thiếu niên tuổi đời còn nhỏ thì không biết gì chứ Lam Túc hắn đã sống bao nhiêu năm rồi, biết rõ ràng linh khí toàn thân của Thuỷ mẫu tụ tập hết ở trái tim. Nhưng một con Bạch thử yêu cấp ba có thể ăn sạch sẽ mà không tấn cấp. Điều này đại diện cho cái gì?
Chắc chắn có trá. Hắn nheo mắt lại nhìn tiểu Bạch đang co rúm trước mặt, đưa nó ghé lại gần rồi thì thầm:
"Ngươi dù là chuột hay dơi thì cũng cứ ngoan ngoãn ở một chỗ mà làm sủng vật. Nếu Lâm Khinh mà gặp điều gì bất lợi, ta cứ nhè ngươi mà hỏi tội."
Tiểu Bạch đáng thương bị doạ đến hai mắt trợn trắng, răng nhe ra. Vừa được thả tự do đã nhảy vào lòng Lâm Khinh run lẩy bẩy.
Thật ra cả Lâm Khinh cũng chẳng rõ cái lúc vào trong động phủ tiểu Bạch đã ăn những gì nên lúc nói ra cũng đã lược bướt đoạn đó. Nếu không Lam Túc chưa chắc đã giữ một thứ không rõ lai lịch như vậy ở bên cạnh người thiếu niên.
Tiểu Bạch vừa thoát được một kiếp mà không hề hay biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.