(Vì mình chia lại chương mà app chưa duyệt nên chương này sẽ là chương 54 nhé. Nội dung vẫn tiếp nối với mấy chương trước. Mình chỉ chia bớt vài chương dài gần 3000 từ ra để độc giả tiện theo dõi. Để đền bù nay mình sẽ ra hai chương nè. Chương sau là gặp lại Lam ca ca rồi ?) Mùi cỏ thơm mát truyền tới, Lâm Khinh nhìn sơ qua thì thấy mình đang đứng ở trên một tiểu đảo giữa hồ, xung quanh toàn nước là nước. Nơi này không khí mát dịu, linh khí đậm đặc đem đến cảm giác thật thoải mái. Hoàng Thế Kiệt đang đứng ngay bên cạnh, gã giới thiệu: "Nơi đây là cửa thứ tư trong bảy căn phòng. Mỗi một phòng sẽ có một chiếc chìa khoá, phải vượt qua yêu thú canh gác để chiếm được nó. Khi chiếm đủ bảy cái thì động phủ mới mở ra bảo tàng chính thức." Gì mà nghe như chơi trò chơi vậy? Lâm Khinh nghi ngờ nhìn sang thì thấy đôi mắt hoa đào của gã đang híp lại, nhìn vô cùng ngứa mắt. Y điều chỉnh cảm xúc rồi dò hỏi. "Sao ngươi biết?" Hoàng Thế Kiệt trả lời ngay: "Động phủ này kỳ thực là của một vị tổ tiên ta để lại, ngươi chắc chắn không biết bí cảnh này trước đây là một Động thiên phúc địa đúng không?" "Động thiên phúc địa?" "Đúng, nó là nơi tu luyện nổi tiếng trên Nhật Nguyệt đại lục dành cho các tu sĩ cấp cao. Ở đây linh khí nhiều gấp mười lần bên ngoài. Những người có tu vi đỉnh cao thời đó đều có quyền ra vào tự do, cho đến khi gặp một biến cố..." Gã ta ngập ngừng một chút rồi kể tiếp: "Thật ra ta cũng không biết biến cố đó là gì? Chỉ biết Tu chân giới trải qua một hồi chấn động, ngay cả tổ tiên ta cũng mất tích vào thời điểm đấy. Người chỉ kịp đưa lại cho con cháu một tấm bản đồ động phủ rồi biến mất. Lúc đó không có người chống lưng khiến cho toàn bộ gia tộc của ta sụp đổ, đến khi vực lại được một chút thì nơi này đã biến thành bí cảnh của riêng Thiên Huyền tông. Chúng ta đã mất mấy ngàn năm mới lại được bước chân vào nơi này." Nói đến đây, mắt gã loé lên sự thù hận và không cam lòng. "Từ từ đã, theo như ngươi nói thì nơi đây linh khí nhiều gấp mười lần bên ngoài, sao từ khi ta vào đây đến giờ chẳng cảm nhận được mấy nơi có linh khí?" Lâm Khinh thắc mắc. "Ta cũng không rõ ràng cho lắm, ta chỉ có bản đồ động phủ này thôi." Lúc này Hoàng Thế Kiệt đã bình tĩnh trở lại, gã từ tốn giải thích. "Vậy chìa khoá căn phòng này nằm đâu?" Hoàng Thế Kiệt không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía sau của Lâm Khinh. Y theo đó mà quay đầu lại, hoá ra có một đám người đang đứng đằng kia. Chắc hẳn lúc vào đây cả đội ngũ đã chia nhau ra để tìm chìa khoá. Lâm Khinh và Hoàng Thế Kiệt cùng đi đến chỗ đó thì phát hiện ra chìa khoá đã được Hoàng Thế Nguyên cầm trong tay, gã nhìn thấy Hoàng Thế kiệt thì hớn hở gọi lớn: "Ca, ở bên này!" "Lần này không có quái vật gì sao?" Lâm Khinh vừa lẩm bẩm xong thì mặt đất dưới chân lắc mạnh làm y suýt ngã, nước xung quanh từ từ rút đi. "Đây không phải tiểu đảo, chúng ta đang đứng trên lưng yêu thú!!!" Lâm Khinh nhận ra sự khác thường đầu tiên bèn hét to để cảnh báo. Không phải là nước cạn kiệt mà chính con yêu thú đang nổi lên. Cả bọn vội lấy phi kiếm ra nhưng không kịp, một cột nước bất ngờ phun đến làm tất cả đội ngũ đều rơi xuống hồ. "Khụ." Lâm Khinh bị nuốt vào vài ngụm nước rồi mới nổi lên được, nhìn lại hoá ra tiểu đảo đó lại là một con Lục quy mao khổng lồ dài tầm mười trượng. Dường như nó đã ở đây quá lâu rồi nên lớp lông màu xanh trên người đã bị rêu bám vào dày đặc, cỏ cây theo đó mà mọc lên um tùm. Nó dùng miệng phun ra từng đạo thuỷ nhận để tấn công mấy kẻ xâm lấn. Hoàng Thế Kiệt trông vô cùng chật vật bơi lại chỗ Lâm Khinh, nhìn gã bây giờ thật tức cười, áo ướt sũng, trên đầu vướng bao nhiêu là cành và lá cây, gã hét lên với cả bọn: "Chiến thôi, Lục quy mao này tuy cấp sáu nhưng hành động chậm chạp, vỏ của nó nó có thể dùng để chế pháp bảo phòng ngự hạng nhất đó!!!" Dù sao cũng đều là tu sĩ Trúc cơ, có một số người còn đạt Trúc cơ đại viên mãn, chỉ cách Kim đan có một bước. Bởi vậy khi nghe Hoàng Thế Kiệt hét lên thì cũng bắt đầu tỉnh táo lại, quay sang chiến đấu với yêu thú. Các pháp bảo, thuật pháp cùng nhau thi triển vào người con Lục Quy mao này phát ra những tiếng "keng keng" mà lớp vỏ kia không hề có dấu hiệu tổn hại, Lâm Khinh quát lớn: "Tấn công vào đầu nó!" Ngay lập tức, các tu sĩ lại tập trung tấn công. Bấy giờ con yêu thú mới không chịu nổi mà co rụt đầu, đuôi và bốn chân lại, biến thành một tiểu đảo vô hại. À vô hại thì chưa chắc. Lớp lông của Lục quy mao bị rêu phủ đầy bây giờ dựng đứng lên, hất bay cây cỏ đang ký sinh trên người xuống. Đột nhiên tiếng kinh văn ở đâu vang đến làm các hành động của tu sĩ như bị trì trệ. Lục chi mao cũng biến những sợi lông thành kim châm rồi phóng ra bốn phía. Châm này rất mảnh nhưng cực kỳ sắc bén. Có một tu sĩ không kịp tránh bị nó cắm xuyên qua mi tâm, ngã xuống đúng nơi Lâm Khinh đứng, đứt hơi tại chỗ. Lâm Khinh nhanh nhẹn túm lấy người đó chắn trước mặt mình, tay thì tiện thể lôi từ bên hông gã ra một cái túi trữ vật rồi ném vào trong nhẫn. Lúc này hai tu sĩ Trúc cơ đại viên mãn của Cực Lạc cung bay lên trên không. Cả hai cùng lôi ra một pháp bảo hình quạt rồi niệm chú. Lập tức gió khắp nơi nổi lên, cuồng phong cuồn cuộn. "Là một cặp Hoả y phiến, phiến này lực bộc phát rất lớn. Tất cả tránh ra khỏi đây!" Lâm Khinh lôi cả nam tu đã chết rồi bay lên trên bờ sông. Y thả người kia ra rồi quay lại nhìn về phía con yêu thú. Theo tiếng niệm chú vang lên, cát bụi càng thêm mù mịt, đến khi hình thành một cơn lốc xoáy thì xung quanh mặt hồ đã không còn nhìn rõ gì cả. "Uỳnh. Uỳnh!" Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian rung chuyển mạnh mẽ, cát bụi và nước văng lên tạo thành những cái lỗ sâu hoắm xung quanh bờ sông. Hai tu sĩ Trúc cơ đại viên mãn đều phun máu tươi rồi uể oải rơi xuống. Nhìn về phía hồ thì con Lục quy mao đã nằm ngửa ở đó, toàn bộ phần bụng của nó đều là vết xước ngang dọc. Cái đầu thì gần như nát bét. Hoàng Thế Kiệt có vẻ khá có uy tín ở Cực Lạc cung, gã tiến đến moi ra viên yêu đan cho vào nhẫn trữ vật rồi chỉ huy những người còn lại xử lý xác yêu thú. Lâm Khinh cũng được chia cho một miếng vảy của Lục quy mao, y cũng không ngại ngùng gì mà nhận lấy. Hoàng Thế Kiệt chia cho mỗi người một ít tài liệu trên người yêu thú rồi bỏ tất cả phần còn lại vào nhẫn. Lâm Khinh để ý mấy người xung quanh không hề có ý kiến gì mà thầm ngạc nhiên. Làm xong xuôi mọi việc cả bọn mới ra khỏi phòng. Lần này gã dẫn Lâm Khinh quay lại chỗ tế đàn lúc trước. Lúc này ở gần tế đàn có một đám người đang tụ tập. Lâm Khinh vừa liếc mắt đã thấy ngay Cố Mạnh Nhiên trông hơi nhếch nhác, tâm trạng khá vui nên giọng nói cũng hớn hở: "Nhiên ca!" Nói rồi tính đi về phía hắn, bất chợt một bàn tay giữ y lại. Quay đầu nhìn hoá ra là Hoàng Thế Kiệt. Lâm Khinh vùng ra nhưng không nổi, đang định quát gã buông tay thì toàn bộ tế đàn đều lắc lư. Khói xám từ dưới đất tràn ra, thẻ bài trên mặt bàn rung lên bần bật. Hoàng Thế Kiệt lôi Lâm Khinh bay thẳng về phía tế đàn, chân vừa chạm đất thì đúng lúc một màn sáng xuất hiện và kéo cả hai biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]