Chương trước
Chương sau
Rất nhiều bảo vật ở nơi khác khó kiếm nhưng trong đấu giá hội này lại xuất hiện nhan nhản. Tất nhiên giá cả thì cũng tê tái người.
Lâm Khinh tận mắt chứng kiến một gốc Thiên Huyễn ma từ giá khởi điểm một trăm hạ phẩm linh thạch được bán với giá cuối cùng là ba ngàn ba trăm hạ phẩm linh thạch. Y thầm tính toán tài sản của mình một chút mà không dám há miệng ra tranh đoạt với ai.
"Phong Hoả liệt đao. Pháp bảo chiến đấu Huyền cấp cao giai, có khảm hai viên yêu đan thuộc tính Phong Hoả. Pháp bảo này do luyện khí đại sư Phí Lai đích thân luyện chế. Giá khởi điểm một ngàn trung phẩm linh thạch. Mỗi lần nâng giá không được ít hơn hai trăm trung phẩm linh thạch." Đúng lúc này. Lâm Khinh nghe thấy mỹ nữ trên đài hô lên lanh lảnh.
Lam Túc ngồi đó, không có ý định mở miệng. Thứ này tuy tốt nhưng cũng chưa đủ để lọt vào mắt hắn.
Tất nhiên người khác thì không như vậy. Nghe đến tên Phí Lai đại sư, ngay lập tức giá cả món pháp bảo này được đội lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà vượt qua con số sáu ngàn trung phẩm linh thạch. Bỗng nhiên ở ghế lô bên cạnh có tiếng chuông vang lên kèm theo đó là giọng nói khá là kiêu ngạo:
"Tám ngàn trung phẩm linh thạch."
Mỹ nữ trên đài nhìn lên số linh thạch hiện lên trên ghế lô số mười bảy mà ngán ngẩm. Ghế lô này được đặc biệt ưu ái để dành cho con trai của thành chủ, người này tu vi cực kém nhưng đặc biệt không biết kiêng nể ai. Gã ta là khách quen ở Phi Dương lâu này, cứ mỗi lần đấu giá đều gây rắc rối nhưng đều được cha gã ta đè xuống.
Cái giá tám ngàn trung phẩm linh thạch đã vượt qua cả giá trị thực của nó nên chẳng có ai tiếp tục theo nữa. Mỹ nữ trong lòng khá buồn bực nhưng ngoài mặt vẫn giữ bộ mặt tươi tỉnh. Nàng nói:
"Tám ngàn trung phẩm linh thạch. Còn ai ra giá không?"
"Tám ngàn trung phẩm linh thạch lần một."
"Tám ngàn trung phẩm linh thạch lần hai..."
"Xin chúc mừng vị đại gia ở ghế lô số mười bảy. Phong hoả liệt đao đã thuộc về ngài!"
Cuộc đấu giá càng lúc càng ầm ỹ. Lâm Khinh đợi mãi chẳng thấy đồ vật của mình ký gửi được đem ra. Đúng lúc đang nhàm chán bỗng nghe mỹ nữ trên đài cao hô:
"Linh thảo cấp năm Băng Linh tham. Luyện hoá cùng với Ô ma quả có thể khiến tu sĩ Thuỷ linh căn biến dị thành Băng linh căn. Giá khởi điểm hai ngàn trung phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không được ít hơn một trăm trung phẩm linh thạch."
Lâm Khinh ngẩng phắt đầu lên. Băng Linh căn. Nếu có thể giúp Thuỷ linh căn của mình biến dị thì... nghĩ sơ qua Lâm Khinh đã thấy cực kỳ rung động. Y vội lay nam nhân đang ngồi bên cạnh rồi nói với giọng gấp gáp:
"Ta đã có sẵn một gốc Ô ma quả ở trong nhẫn trữ vật. Ngươi giúp ta đấu giá thứ này!"
Lam Túc mắt loé lên một tia kinh ngạc. Ô ma quả, theo hắn được biết thì thứ này đã tuyệt tích ở Nhật Nguyệt đại lục hơn một vạn năm trước rồi. Tại sao thiếu niên lại có được? Nhưng thấy nơi đây không thích hợp, hắn cố dằn sự hiếu kỳ xuống đáy lòng rồi bâng quơ đáp:
"Được!"
Ngẩng đầu lên, Lam Túc thấy chỉ có hai người đang ra giá, số Linh thạch hiện giờ là hai ngàn năm trăm Linh thạch. Hắn dứt khoát hô lên:
"Ba ngàn năm trăm trung phẩm linh thạch."
Hai người đang tranh nhau khá giật mình. Tất nhiên bởi vì Linh thảo này khá đặc thù, nó chỉ có một tác dụng duy nhất là làm biến dị Thuỷ linh căn. Mà thứ để sử dụng kèm nó một vạn năm nay chưa xuất hiện trở lại. Vì vậy tuy nó rất hiếm có nhưng cũng chính là gân gà. Đa số người sở hữu nó đều chỉ ôm tâm lý may mắn thôi.
Cả hai đều im lặng, tỏ ý không muốn tranh đoạt cùng Lam Túc nữa.
Mỹ nữ cũng không ôm hi vọng gì với gốc Linh thảo này nên nàng đợi một lúc rồi nói:
"Vị đại gia ở ghế lô số mười tám ra giá ba ngàn năm trăm trung phẩm linh thạch, còn ai ra giá cao hơn không ạ?"
"Ba ngàn năm trăm trung phẩm linh thạch lần một."
"Ba ngàn..."
Nàng ta chưa nói xong thì một giọng nói đã phách lối cắt ngang:
"Từ từ đã!"
Tất cả mọi người nơi đây đều chú ý đến nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy đó là ghế lô số mười bảy thì ngầm hiểu với nhau mà đồng thời im lặng.
Chỉ thấy thanh niên ngồi trong đó nhếch miệng cười, gã ta có mái tóc vàng khá đặc biệt, gã không đắn đo gì mà hét lên:
"Bốn ngàn trung phẩm linh thạch. Vật này là của ta!"
Nhưng Lam Túc không quan tâm người ở ghế lô bên cạnh là ai, hắn lười biếng hô:
"Bốn ngàn một trăm!"
"Cái gì. Có người dám tranh giành với bản thiếu sao? Chán sống rồi à?" Thanh niên căm tức ra giá:
"Năm ngàn!"
Lam Túc mặt vẫn không hề đổi sắc: "Năm ngàn một trăm!"
Gã kia coi như đã bị chọc tức triệt để. Gã lớn tiếng: "Một vạn!"
"Một vạn một trăm."
"Một vạn năm!"
Lam Túc đang định tiếp tục cạnh tranh thì thấy Lâm Khinh kéo kéo tay, y cau mày nói: "Cứ thế này không ổn, một vạn năm ngàn đã đội giá gốc Linh thảo này lên gấp mấy lần rồi, hay là ngươi nhường cho gã đi..."
Lam Túc xoa xoa đầu thiếu niên rồi cười nhẹ, tỏ ý bảo y cứ ngồi im. Đợi khi thiếu niên không giãy dụa nữa hắn lại tiếp tục:
"Một vạn sáu."
Thanh niên tóc vàng này tính cách đặc biệt hiếu thắng, thứ gã đã nhìn trúng thì không lý nào bỏ qua, chỉ là khi định hô tiếp thì một tên hộ vệ bên cạnh kéo tay gã rồi nói nhỏ: "Thiếu gia, ngài chớ quên chúng ta còn phải để linh thạch để đấu giá thứ lão gia dặn dò. Ngài chỉ có tất cả là ba vạn trung phẩm Linh thạch để chơi đùa thôi. Dùng một vạn sáu mua một gốc Linh thảo không dùng được, nếu lão gia mà biết thì..."
Gã ta ngẫm nghĩ một chút rồi hậm hực nói: "Được, vậy nhường hắn!"
Khi đấu giá kết thúc, ngay lập tức món đồ sẽ được chuyển giao đến cho khách hàng rồi lấy Linh thạch đi. Đến tận khi Lâm Khinh cầm trong tay gốc Băng linh tham rồi cẩn thận bỏ vào trong nhẫn trữ vật thì mới cảm thấy yên tâm.
Cuộc đấu giá không vì một chuyện nhỏ như vậy mà xảy ra ảnh hưởng gì. Thời gian dần trôi nhanh, tầm một canh giờ đã trôi qua. Đồ vật đưa ra càng lúc càng có giá trị. Một số đan dược cao giai cũng đã xuất hiện.
Mỹ nữ trên đài cao cầm một cái hộp ngọc, vừa giới thiệu vừa từ tốn mở ra, lúc có ánh sáng chiếu vào, Linh văn kỳ bí màu xanh lưu chuyển rất chói mắt trên vật đó làm khá nhiều cao giai tu sĩ phải rục rịch.
"Thưa các đại gia, trên tay tiểu nữ hiện nay là một mảnh vỡ pháp bảo không rõ lai lịch. Sau khi các đại sư giám định kỹ càng thì chúng ta cũng không xác định rõ ràng được đây là vật gì. Tác dụng thế nào. Chỉ biết nó là một mảnh vỡ của pháp bảo đã có niên đại rất lâu về trước. Mảnh vỡ vô danh này dành cho vị đại gia nào đem lòng hiếu kỳ về nó. Giá khởi điểm là một ngàn trung phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không ít hơn hai trăm trung phẩm linh thạch!"
Không ngờ tu sĩ coi trọng vật này rất nhiều.
"Một ngàn hai trăm!"
"Một ngàn năm trăm..."
"..."
"Sáu ngàn."
Lúc này thanh niên tóc vàng cũng nhảy ra tranh đoạt, gã vừa ra giá bảy ngàn trung phẩm linh thạch thì bên này Lam Túc vốn đang ngồi xem trò vui chợt thong thả mở miệng:
"Bảy ngàn năm trăm!"
Tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Khinh đều khó hiểu vì hành động này của nam nhân, hắn muốn gây sự à?
Quả nhiên. Gã thanh niên kia không phải là dạng biết kiềm chế, mặt gã vặn vẹo phóng thần thức ra, khi nhìn rõ tu vi hai người Lâm Khinh rồi đứng bật dậy đẩy ghế lô ra, miệng rít gào:
"Tên chết tiệt, bản thiếu phải cho ngươi một bài học!!!"
Vài tên hộ vệ bên người gã vội vàng đứng lên giữ chặt lấy người, bọn chúng khuyên bảo mãi thì gã mới dần bình tĩnh lại. Cân nhắc một chút, mắt gã từ từ loé lên vẻ hung ác rồi nói với giọng mỉa mai:
"Được, coi như ngươi giỏi. Nhường cho ngươi, để xem ngươi ra khỏi đây như thế nào!"
Dường như việc này diễn ra thường xuyên nên tất cả tu sĩ nơi đây đều mang một bộ dáng xem kịch vui. Lam Túc thì vẫn ung dung ngồi đó, coi như không để lời uy hiếp kia vào trong tai.
Lâm Khinh vốn đang rất căng thẳng nhìn sang ghế lô bên kia, nhưng Lam Túc dùng một tay nhấc y ngồi lên đùi hắn rồi uể oải gục đầu vào vai thiếu niên, hắn cân nhắc chút nói với giọng bông đùa: "Ngươi yên tâm đi, thích gì thì cứ đấu giá. Ở nơi này chúng ta chưa cần phải nể mặt ai cả..."
Nghe giọng trầm trầm của nam nhân ở bên tai, Lâm khinh thiếu chút nữa gật đầu. Y ngẩn người một lúc, bất chợt nhận ra Lam Túc đang trấn an mình...
Ngồi một lúc mới thấy sai sai, bây giờ y đã cao hơn khá nhiều rồi, không còn là hài tử nữa. Hai nam nhân cứ ngồi ôm ấp thế này trông thật khó coi, y đẩy hắn ra rồi càu nhàu:
"Sao ngươi cứ thích dán vào người ta vậy, người ta nhìn vào thì ra cái thể thống gì nữa?"
Lam Túc mỉm cười sâu xa, nhìn hai tai thiếu niên đã đỏ bừng lên, biết thừa y đang biệt nữu nên cũng không trêu chọc nữa. Liếc lên trên đài, hắn bất ngờ nói:
"Đến rồi!"
"Đến cái gì...?" Lâm Khinh hỏi nhưng chưa cần Lam Túc trả lời thì đã nghe thấy mỹ nữ giới thiệu đến vật mà hai người ký gửi.
Cuối cùng hai món của Lam Túc mang về cho hắn được ba vạn hai trăm trung phẩm linh thạch. Còn "Huyền Chi lộ" của Lâm Khinh được Phi Dương lâu chia nhỏ ra để đấu giá. Không ngờ tất cả cộng lại lên đến một vạn chín trăm trung phẩm linh thạch. Nếu trừ đi phí tổn cho đấu giá hội thì coi như cũng cầm về được kha khá. Chỉ tiếc là chưa kịp vui mừng y đã nhớ ra một vạn sáu ngàn trung phẩm linh thạch lúc nãy đã bị Lam Túc ném đi, y nghiến răng nghiến lợi quay ra lườm hắn một cái.
Cái nhìn này chỉ làm cho Lam Túc cảm thấy ngứa ngáy thôi chứ không có lực sát thương gì, bỗng nhiên hắn nghĩ gì đó rồi nói:
"Ngươi còn muốn ở đây không hay là đi về?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.