Thái độ của Lam Túc vẫn cực kỳ lạnh nhạt, như thể lên đài không phải là hắn. Hình như đối mặt với người khác trên mặt hắn lúc nào cũng là biểu cảm đấy, vậy mà trước mặt y thì... như một người khác biến thành. 
"Chắc ta nghĩ nhiều thôi nhỉ?" Lâm Khinh bỏ qua luồng suy nghĩ mà tập chung vào trận đấu. 
Nói thật vì không có mặt ở hiện trường nên Lâm Khinh nhìn hai người đang đối chiến trên lôi đài mà toát mồ hôi hột. Vì sương mù phủ kín khắp nơi. Với tu vi của Lâm Khinh bây giờ, gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh và bóng kiếm, thỉnh thoảng có từng đạo quang hoa vụt lên rồi nhanh chóng vụt tắt. 
Trận chiến cũng diễn ra khoảng nửa canh giờ rồi mà chưa có dấu hiệu dừng lại. 
"Chẳng lẽ tên mặt trắng kia giỏi vậy? Lam Túc cũng không thắng nổi?" 
Nhìn như không nhìn, Lâm Khinh dứt khoát không thèm để ý đến nữa. Y cố sức ngồi dậy kiểm tra thương thế của mình. 
 Thực ra khá oan cho Lam Túc, hắn cũng chẳng muốn phô trương bại lộ thực lực đâu. Chẳng qua hắn nghĩ đánh nhanh thắng nhanh để về với thiếu niên ở nhà. Nhưng không ngờ đối thủ trước mặt quá khó chơi, không phải lợi hại mà là y có quá nhiều pháp bảo phòng ngự. Đối phó với mấy loại nhà giàu mới nổi như thế này là khó chịu nhất. Hơn nữa mấy trưởng lão còn ngồi trên đài. Hắn cũng không muốn để người ta nhìn ra điều gì cả. 
"Người này chắc chắn thân thế không đơn giản, không biết là tiểu thiếu gia nơi nào? Dịch dung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-di-gioi-lam-gay/1642781/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.