*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một khắc này, nàng chân thật cảm nhận được một bàn tay vô hình tồn tại từ trong sâu thẳm.
—— đó là một lực ngoại giới, bằng bất cứ giá nào cũng phải đem cốt truyện kéo về như cũ.
Tim Lạc Trăn đập như trống, ngay cả hô hấp cũng muống ngừng lại, mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay, trái tim như rơi vào hầm băng.
Nàng phát hiện quá muộn.
Ván đã đóng thuyền. Không còn kịp rồi.
Lúc nàng đang rơi vào thời khắc tuyệt vọng nhất, thì người đang độc chiến với con sói kia vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến gần, đã bị người đẩy từ phía sau.
Bên tai truyền đến mũi tên ghim vào da thịt, sau đó là tiếng rên.
Sau một lát, bốn phía vang lên vài tiếng khiếp sợ.
"Điện hạ!"
"Kỳ Vương điện hạ!"
"Ngũ Gia!"
Chu Hoài gấp gáp trở về, một tay đẩy Sở vương ra, mình đứng tại chỗ, lộ ra thần sắc đau đớn, đưa tay đè đầu vai đang run lên.
Lạc Trăn bắn ra một mũi tên kia, đã đánh bay mũi tên của Tuyên Chỉ, nhưng giờ mũi tên của nàng lại găm vào vai trái của Chu Hoài.
Màu đỏ tươi máu từ vạt áo màu xanh của Kỳ vương xuống, huyết sắc hoa văn của xiêm y thấm lại, không rõ hình dạng gì.
Ầm một tiếng, cung trong tay Lạc Trăn rơi xuống đất.
...
Một ngày sau.
Ở đồng cỏ lối vào khu vực săn bắn hoàng gia.
Kỳ Vương được người đến đưa đi.
Mấy người thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-den-nguoc-van/985600/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.