- Di? Mục...!Đại nhân, ngươi ôm dì này làm cái gì?Mễ Nặc mới đi ra từ nhà trọ, vội mở miệng bạo kích ngay.- D...Dì???Bộ dáng của Nguyệt Chủ quyến rũ, biểu cảm cứng đờ, trong lòng như bị “Một mũi tên viết chữ dì lên tấm ván gỗ” ghim trúng.Nàng quay đầu cười tủm tỉm nhìn cô gái tai thỏ, xúc động nhéo lỗ tai của cô.- Mẹ ta bị thương, nên làm phiền Mục Lương ôm một cái.Nguyệt Phi Nhan vội vàng giải thích với cô gái tai thỏ trong nháy mắt.Mẹ nàng rất để ý tới tuổi của bản thân, nếu nói tiếp sẽ bị ghi tạc trên quyển sổ nhỏ da thú ở.- Ồ, dì bị thương có nặng không?Mễ Nặc thăm dò, mặt tươi cười tràn đầy quan tâm hỏi.- Chỉ chỉ bị thương...!Chuyện kia, ngươi có thể gọi ta là Nguyệt Chủ, hoặc chị Nguyệt đều có thể.Nguyệt Chủ cười tủm tỉm, vẻ mặt “hiền lành” nhắc nhở:- Nếu người cứ gọi ta là dì, như vậy nghe ta có vẻ rất già.- Nhưng...Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc hiện lên một tia giảo hoạt.- Khụ khụ...!Nguyệt Phi Nhan, dẫn đường ở phía trước đi!Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, con ngươi nhìn vào vị trí Nguyệt Chủ đang nhéo phần thịt trên cánh tay của anh.Lại để cho cô gái tai thỏ và người phụ nữ quyến rũ đối đầu, người chịu khổ là anh.- Ừm ừm, đi theo ta.Nguyệt Phi Nhan vội vã dẫn đường ở phía trước.Mục Lương bế Nguyệt Chủ bằng tư thế “ôm công chúa”, đi ở phía sau, cuối cùng là hai cô gái.- Mễ Nặc, vừa rồi ngươi rất soái nha.Ly Nguyệt vừa đi bên cạnh, vừa tán dương cô gái tai thỏ.Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006984/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.