- Ạch ạch! Ho kịch liệt, vang lên trong hoang mạc.
- Đại ca, mùi thì truyền tới từ phía trước.
Truy Tung Giả ngừng ho, chỉ vào đống đất đá lung tung trước mặt.
- Phái mấy người đi tới thăm dò một chút.
Huyết Hồ Tử sờ sờ râu mép hạ lệnh.
Truy đuổi liên tục mấy ngày mấy đêm, râu mép màu đỏ hồng đã biến thành màu xám tro.
Lão nhớ lại chuyện xảy ra lần trước ở thung lũng, nói bổ sung:- Dạ Sài, mày dẫn người đi tới đi.
- Vâng.
Dạ Sài hơi biến sắc, cắn răng dẫn đội đi vào thăm dò.
Hiện tại, không ai dám nghi ngờ lời của Huyết Hồ Tử, người dám nghi hoặc càu nhàu, đã nằm ở trên đường lạnh như đá.
Chẳng được bao lâu.
- A! Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không.
Đạp đạp! Dạ Sài cầm cánh tay chảy máu, chật vật không chịu nổi, chạy trở lại.
- Lại là bẫy?Huyết Hồ Tử nhìn thấy sợi dây trắng quen thuộc trên cánh tay của Dạ Sài.
- Không phải, là một con nhện hung thú.
Dạ Sài cắn răng, kéo ra tơ nhện màu trắng trên cánh tay:- Đây là tơ nhện, không phải sợi dây?- Nói cách khác, chúng ta vẫn luôn truy đuổi một con nhện hung thú?Vẻ mặt của Huyết Hồ Tử tràn ngập tàn nhẫn, con người tràn ngập sơ máu chuyển động, sát khí dày đặc, tập trung lên Truy Tung Giả.
Ông đã sắp không nhịn nổi, lửa giận dâng lên trong lòng.
- Đại ca, nếu con nhện hung thú này là hung thú thuần dưỡng của tên ăn trộm thì sao?Đầu của Truy Tung Giả hoạt động rất nhanh, nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006977/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.