- Bạch Loan Thảo? Không đúng...!Hẳn là Bạch Đằng Thảo?- Cũng không đúng...!chữ “Đằng” không phải như vậy.Ly Nguyệt càng nói càng không có sức.Cô gái tóc trắng đầu càng ngày càng thấp, yếu ớt dùng da thú che kín ngượng gương mặt xinh đẹp.- Ai ~~Mục Lương ra vẻ thở dài, lắc đầu nói:- Xem ra, cô cũng không biết mấy chữ.- Tôi, tôi chỉ là quá lâu không thấy chữ tượng hình.Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng hồng, nhỏ giọng biện minh:- Chẳng qua là tôi tạm thời quên một ít chữ, cho tôi một chút thời gian tuyệt...!Tuyệt đối có thể nhớ ra.- Đúng đúng.Mục Lương một tay lười biếng chống gương mặt, một bộ Tôi vô cùng tin tưởng cô.- Có thể...!Đáng ghét.Cái tráng Ly Nguyệt nhăn lên, cô bị dáng vẻ qua loa của Mục Lương chọc tức.- Hừ!Cô gái tóc trắng cầm tấm da thú vỗ lên mặt bàn, khoanh hai tay trước ngực, đáng yêu miết miệng nghiêng đầu đi.- Ăn chút thức ăn nha.Mễ Nặc bưng nồi thép đặt lên bàn.- Tôi đi lấy đồ ăn.Ly Nguyệt không lo được sinh nhỏ ngột ngạt, đứng dậy đi lấy đồ ăn.Bữa sáng không có gì khác biệt với thường ngày, đều là một bát canh thịt và một phần thịt nướng.Mục Lương hơi không yên lòng ăn bữa sáng, suy nghĩ về chữ tượng hình trên da thú.Anh cũng hơi bất đắc dĩ, đi tới thế giới này, quen biết hai cô gái nhưng đều là mù chữ.Cô gái tóc trắng còn tốt một chút, nhưng cũng là nửa mù chữ.Cô gái tai thỏ thì càng không cần phải nói, có lẽ chưa từng thấy chữ tượng hình.Xem ra, phải tìm người dạy mình biết chữ. Trong lòng Mục Lương lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006967/chuong-47.html