- Công lao của mày lớn nhất, uống nhiều nhiều nước một chút.
Cuối cùng Mục Lương cũng tưới cho Trà Thụ rất nhiều nước.
Anh lần nữa đóng chặt nắp thùng gỗ, đề phòng Thủy Tinh Ngư nhả nước ra ngoài.
- Oa ah! Là cây màu xanh biếc.
Mễ Nặc chạy như bay tiến tới góp mặt.
Cô gái tai thỏ nháy con mắt màu xanh lam, chờ mong hỏi:- Mục Lương, trước đây cây đều như vậy sao?- Đúng vậy, cô chưa thấy cây qua sao?Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Đã từng gặp qua, nhưng toàn là cây khô héo.
Mễ Nặc gật đầu nhỏ một cái, ngây thơ theo âm thanh kinh ngạc:- Chỉ là không nghĩ tới, thì ra cây trưởng thành như vậy.
- Buội cây này gọi là Trà Thụ.
Mục Lương hé miệng, giọng nói phức tạp giới thiệu:- Lá trà có thể ngâm nước uống, mùi vị rất ngon.
Anh không nghĩ tới cô gái tai thỏ cũng chưa từng thấy cây màu xanh biếc, như vậy thế giới tận thế Mạt Nhật này, là bắt đầu từ khi nào?Vậy sao có một số người có hạt giống?- Đêm nay, lá trà có thể hái xuống uống không?Mễ Nặc ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói:- Uống một chút cũng được, tôi chỉ có chút tò mò mùi vị của nó.
- Đương nhiên có thể, muốn uống bao nhiêu đều có thể!Mục Lương sủng nịch gật đầu.
- Một chút xíu là đủ rồi.
Mễ Nặc ngượng ngùng dùng ngón tay biểu thị.
- Cô đi hái vài lá trà lá non và phần chồi, bộ phận này ngâm trà, uống ngon nhất.
Mục Lương nhẹ giọng dặn dò.
Anh nhìn ra cô gái tai thỏ rất muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006961/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.