Một cơn mưa rơi xuống xối xả hơn một giờ mới tạnh.
Khi Rùa Đen đi tới gần địa phận đại bản doanh của Huyết Hồ Tử, trời đã sập tối.
Thời gian ăn cơm với không khí trầm mặc cũng đã trôi qua.
Mục Lương mặc bộ đồ rằn ri(*) cũng đã khô, bên hông treo mã tấu cũng không thấm nước nhiều.
(*): đồ quân đội.
Anh nhìn ánh mắt lo lắng của cô, mỉm cười dặn dò:- Sau khi ta đi, mặc kệ ai tới, cô cũng không được mở cửa.
- Vậy lúc ngươi bảo kỳ nhông vận chuyển đồ trở về thì sao?Mễ Nặc yếu ớt hỏi.
Trong nháy mắt, cô nghĩ đến hình ảnh kỳ nhông khuân đồ trở về lúc còn ở doanh trại.
Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, suy nghĩ một chút nói:- Ám hiệu mở cửa là tiếng đập cửa một dài hai ngắn.
- Phanh ~~~ phanh ~ phanh ~Anh dùng tay gõ một cái trên mặt bàn, làm mẫu rồi mới nói tiếp:- Đại khái giống như vậy nè!- Được, ta biết rồi.
Mễ Nặc gật cái đầu nhỏ một cái, cố gắng nhớ kỹ.
- Đừng lo lắng, ta đoán trời vừa sắp tối sẽ về đến nơi.
Mục Lương nhéo tai thỏ của cô một cái, cười nói:- Nếu ngươi mệt, cứ đi ngủ trước.
- Ta, ta chờ ngươi trở lại! Mễ Nặc đỏ mặt, âm thanh càng ngày càng nhỏ:-! Mới dám ngủ.
Cô sợ đạo tặc phát hiện Tiểu Huyền Vũ, bò lên, trộm đồ trong nhà thì làm sao bây giờ?- Được rồi, ta đi đây.
Mục Lương chỉ nghe được nửa câu trước.
Nếu anh nghe được toàn bộ, phỏng chừng sẽ dở khóc dở cười!- Ngươi cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006946/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.