Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Mễ Nặc đã tỉnh, cô ngơ ngác nhìn lên đỉnh của lều gỗ.
Đêm qua cô đã liên tục suy nghĩ, mình có nên rời khỏi với Mục Lương hay không, nghĩ đến mất ngủ, mấy canh giờ sau mới trong lúc bất tri bất giác ngủ.
- Ngửi ngửi! Mễ Nặc nhíu mũi ngọc tinh xảo, nghe được thoang thoảng mùi thịt.
Cô gái quay đầu nhìn sang, bên trong lò sưởi còn lại một chút than củi, trên giá gỗ của lò sưởi treo một cái nồi sắt, mùi thơm là từ bên trong bay ra.
- Tỉnh rồi thì ăn một chút gì đi.
Mục Lương cầm một cái thìa, nhẹ nhàng khuấy đều đồ vật trong nồi sắt.
Mễ Nặc thất thần một lát, trước đó đều là cô chuẩn bị bữa sáng.
Cô nghi ngờ hỏi:- Thân thể của anh đã tốt rồi à?- Ừm, đã tốt.
Mục Lương nhẹ nhàng nói.
Bữa sáng là lương khô thêm nước nấu với thằn lằn nhỏ, tuy là một bữa ăn không được đầy đủ nhưng lại có thể nhét đầy cái bao tử.
Lương khô là lúc động đất, một trong mấy thứ đồ Mục Lương mang tới từ Trái Đất.
- Nha.
Mễ Nặc im lặng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.
- Ăn no rồi thì ta và ngươi cùng đi ra ngoài đi săn.
Mục Lương múc bữa sáng đặt vào trong hộp cơm bằng sắt đưa tới trước mặt cô.
Muốn rời khỏi doanh địa đi xa, anh phải chuẩn bị một chút đồ ăn mới được, lương khô đã còn lại không bao nhiêu.
- Cảm ơn.
Mễ Nặc nhu thuận nhận lấy hộp cơm.
Cô nhận ra hộp cơm bằng sắt này chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006924/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.