Sau khi Tống Đào Yêu nghe xong vừa áy náy vừa bi phẫn, cơn giận trong lòng chỉ có thể xả lên Chiết Tùng Niên.
Buổi tối hắn vừa về, nàng đã mắng: "Ta đi theo ngươi chưa từng được sống một ngày tốt lành, là đáng đời ta, chỉ trách bản thân ta mắt mù gả cho ngươi, nhưng bọn nhỏ thì sao? Chẳng qua là đi nhà hàng xóm ăn một miếng thịt kho tàu thôi mà đã bị đuổi tới tận nhà để mắng, bị nói nhiều lần như vậy!"
"Chiết Tùng Niên, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ta thật sự không hiểu, thật sự, tuy rằng ta ghét đối phương nhưng ta cảm thấy nàng ta như vậy mới là chân chính sống. Phó đại nhân không có thanh danh tốt như ngươi nhưng hắn ta được cái gì cũng cầm về nhà hết, mấy đứa con nhà hắn ăn đến mức trắng nõn, đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, nhưng ngươi nhìn nhà chúng ta thử xem…"
Chiết Tùng Niên vẫn chỉ biết áy náy như cũ, vẫn chỉ biết cúi đầu như cũ. Hắn vẫn không thể sửa đi sự vô tư của mình, khiến cho Tống Đào Yêu càng ngày càng sụp đổ.
Hai người lớn cãi nhau, vĩnh viễn chỉ có giọng của a nương là sụp đổ. Chiết Tịch Lam được a tỷ ôm vào lòng, nhỏ giọng hỏi: "Cha không nói lời nào thì a nương sẽ càng tức giận nhỉ?"
Chiết Triêu Yên thở dài một hơi, gật đầu.
Chiết Tịch Lam mím môi: "A tỷ, muội không hề thích như bây giờ. Cha thường xuyên không ở nhà, a nương không khóc thì náo loạn, người bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464865/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.