Thịnh Trường Dực vội vàng mà đến, chỉ vì đưa một quả trái cây. Giống như mọi khi, hắn cũng không ở lại lâu, mỉm cười nhìn chằm chằm Chiết Tịch Lam nhận trái cây vào tay, sau đó mặt mày thả lỏng rồi lại phải cáo từ rời đi.
Bận rộn vẫn là vụ án này của Chiết Tùng Niên.
Chiết Tùng Niên muốn tiễn hắn, cũng thuận tiện hỏi xem tình huống. Lại thấy hắn miệng nói muốn đi nhưng dưới chân chẳng hề nhúc nhích. Cũng đều từng trẻ tuổi, cũng đã biết rõ tâm tư của hắn, biết hắn không nỡ đi.
Thế nhưng, cái "tâm tư" này lại nhắm ngay nữ nhi nhà mình thì không thể đồng cảm được rồi. Vì thế ho khan mấy tiếng, làm động tác tay tiễn khách: "Điện hạ, thần tiễn ngài."
Thịnh Trường Dực suy nghĩ một chút, nói ra trước tin tức định nói vào lúc sau với Chiết Tịch Lam, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thời gian một hồi.
Nên trước tiên đáp lời Chiết Tùng Niên: "Bá phụ, ta còn có chuyện muốn nói với Lam Lam."
Chiết Tùng Niên bởi vì tiếng bá phụ này mà bả vai run run… Thật sự là không quen, còn muốn nói gì đó tiếp thì đã bị Chu Cẩm Quân kéo kéo nên mới im lặng.
Thịnh Trường Dực vội vàng nói với Chiết Tịch Lam đang đứng cười khanh khách: "Cô mẫu nói, trưởng sử chỗ bà có người rồi, nàng muốn đi thì đi Trường Lạc cung thử xem, rèn luyện người tốt hơn ở phủ bà."
Đều được hết. Trưởng công chúa thế này là tác hợp bọn họ nhỉ?
Lúc trước không nghĩ tới nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc trước Thịnh Trường Dực lừa nàng đi Trường Lạc cung, có lẽ cũng là có ý nghĩ có thể lén gặp.
Suy nghĩ kỹ càng như vậy thì thấy thật ra hắn có rất nhiều ý đồ xấu. Nàng lén trừng mắt một cái với hắn… Nhiều mưu mô như vậy, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.
Nhưng vừa trừng mắt như vậy thì đã tỉnh táo lại, lại phát hiện kỳ thực trái cây trong tay được rửa sạch rồi, còn đọng vài vết nước.
Có lẽ là vì hôm nay thoải mái tự tại, nàng cũng hỏi một câu vô nghĩa: "Rửa rồi?"
Thịnh Trường Dực gật đầu: "Ta tự mình rửa."
Hắn chần chờ nói: "Ta còn lau rồi, còn có nước hả?"
Chiết Tịch Lam: "Có một chút nước, một chút xíu, ta lau đi rồi."
Thịnh Trường Dực cười híp mắt: "Lam Lam thật là giỏi nha, cái này cũng lau đi được."
Giống như dỗ trẻ con vậy.
Chiết Tịch Lam tâm tình tốt, đặt trái cây bên miệng cắn một miếng, nghiêng đầu ngước mắt liếc nhìn hắn: "Điện hạ, lần sau đưa chút bánh hạt dẻ tới đi, ta muốn ăn."
Thịnh Trường Dực bắt đầu thở dồn dập, đôi mắt mở to, trên mặt lập tức nhiễm ý cười, nhanh chóng đồng ý: "Ngày mai đưa tới ngay."
Sau đó quay đầu rời đi. Chu Cẩm Quân vội vàng đi tiễn, ỷ vào quan hệ này, tò mò hỏi: "Điện hạ, Lam Lam đã nói như vậy rồi, ngài chạy cái gì?"
Nam nhân bình thường, chẳng lẽ không phải nên nhân dịp nàng buông lỏng mà nói mấy vài câu sao?
Nhưng Thịnh Trường Dực lại bước đi vội vàng, không chịu dừng lại: "Ngươi không hiểu, nàng khác với những cô nương khác, nàng sẽ đổi ý."
Đến khi nàng đổi ý, cảm thấy hắn không tốt thì ngay cả bánh hạt dẻ cũng không cho tặng nữa.
Lòng dạ nàng cực kỳ sắt đá nhưng cũng vô cùng mềm mại. Nhưng tiếp xúc nàng lâu rồi thì có thể ngẫm nghĩ ra, cho dù mềm lòng hay là cứng lòng, hắn đều phải lui một chút.
Lúc nàng cứng lòng thì phải lui tới phía sau nàng, chờ đến khi nàng mềm lòng thì cũng lui một chút, chạy nhanh, không cho nàng có cơ hội đổi ý.
Đây là phương pháp ở chung mà hắn dần dần thăm dò ra được.
Nàng giống như là một con nhím, sẽ dựng thẳng gai lên bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đâm cho ngươi bị thương, nàng cũng đau lòng nhưng gai của nàng cứ không thu về được. Vì thế vì tốt cho nàng, cũng vì tốt cho bản thân mình thì cứ lui lại một chút là tốt nhất.
Chu Cẩm Quân nghe vậy cảm khái: "Điện hạ, ngài xem như nhìn thấu muội ấy rồi."
Cô nương như Lam Lam, bởi vì khi còn bé bị tổn thương quá nhiều quá nặng nề nên phải tốn thời gian rất dài để chữa lành. Thấy Thịnh Trường Dực nói ra lời như vậy, hắn lúc này cũng mới nghiêm túc nói: "Ta hiểu tính tình Điện hạ, biết ngài nói muốn thành hôn với muội ấy không phải nói dối, nhưng thành hôn dễ dàng, đường dài đằng đẵng, có thể trước sau như một mới là khó khăn nhất..."
Thịnh Trường Dực: "Đây cũng là nỗi lo của nàng."
Hắn cười cười: "Cho nên ta cũng không có ý định ép nàng ấy thành hôn với ta."
"Ta muốn làm cho nàng biết, ta không giống những người khác. Ta yêu thích nàng không phải để thành hôn với nàng. Mặc dù bây giờ nàng còn chưa hiểu nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày hiểu được thành ý của ta."
"Lúc đó nàng mềm lòng một lần cũng là thời điểm duy nhất có thể ép nàng một lần."
Chu Cẩm Quân líu lưỡi, là nam nhân, kỳ thực hắn có phần không làm sao hiểu được sự yêu thích này của Thịnh Trường Dực đối với muội muội.
Hắn công nhận là muội muội xứng đáng để thích. Nhưng bỗng nhiên có một người thích muội ấy đến mức như thế, còn là thân phận như thế thì trong lòng lại khó tránh khỏi mà nói thầm.
Có phải là gạt người hay không?
Nhưng ngài ấy đã là Thái tử rồi, ngài ấy gắng gượng không thành hôn để chờ một cô nương, ngài ấy có thể được cái gì chứ?
Nhưng Thịnh Trường Dực lại nói: "Người đời cũng không tin ngươi sẽ cả đời không thành hôn, ở vậy vì a tỷ Lam Lam."
Trên đời đều có người si tình, hắn tuy rằng không được tính là người si tình, nhưng cũng sẵn lòng liều một lần vì cô nương mà mình thích.
Chu Cẩm Quân không có gì để nói nữa, chỉ nói: "Cho dù ngài nghĩ như thế nào, xin nhất định đừng vứt bỏ muội ấy nữa."
"Lần một đến lần hai, lần hai đến lần ba, lần ba dũng khí suy giảm, muội ấy không thể chịu đựng được việc bị từ bỏ bất đắc dĩ thêm lần nào nữa đâu."
Hắn cười khổ nói: "Có đôi khi, ta thật muốn nuôi muội ấy cả đời, tính tình muội ấy không có tình yêu cũng có thể sống được, nhưng muội ấy vẫn bằng lòng theo đuổi tình yêu và gia đình, sao ta có thể ngăn cản muội ấy chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]