Lúc thái giám truyền chỉ đến Chiết gia, Chiết Tịch Lam đang cho Tiểu Hoa ăn thịt. Hôm nay nhà bếp nấu món thịt, Tiểu Hoa lại gần cọ cọ, mắt trông mong mà kêu.
Chiết Tịch Lam cười khẽ cho nó một miếng thịt chín… Kỳ thực nàng vẫn luôn cho là loại mãnh thú như hổ này nên ăn thịt sống.
Nhưng là hổ nuôi trong nhà, hẳn là ăn một chút thịt chín cũng được. Có thể thích ứng mới có thể sống sót.
Chú hổ nhỏ lớn lên không tính là nhanh, tuy rằng lớn hơn được một chút rồi nhưng vẫn không tính là rất lớn như trước. Có điều không ôm nổi nữa, nó đè tới, Chiết Tịch Lam đều sẽ phải ngã xuống đất không dậy nổi.
Hôm nay cũng vậy, cho nó ăn một miếng, nó cọ tới, Chiết Tịch Lam lập tức không ngồi vững, ngã xuống ngay.
Ánh sáng ngày thu chiếu lên người nàng và chú hổ, thế nhưng lại có một vẻ đẹp rung động lòng người.
Thái giám truyền chỉ là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, từ nhỏ theo Vân Vương cùng nhau lớn lên, rất được trọng dụng. Năm đó Vân Vương rời đi từ kinh đô, ông đi theo, hiện giờ lại theo trở về, là người đứng đầu trong đám thái giám.
Thái giám tên là Trần Nhị Mao. Là được đặt theo tên hai con mèo trong viện mà Hoàng đế ở năm đó.
Làm thái giám tâm phúc nên việc ông ấy biết thật sự rất nhiều. Ví dụ như bệnh của Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ lén luyện binh ở Vân Châu. Còn ví dụ như chuyện của Thái tử điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464820/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.