Chương trước
Chương sau
Trước khi nói những lời này, Chiết Tịch Lam ngồi trong Trường Lạc cung giả làm chim cút, chẳng hề nói thêm một câu.

Lần này người tiến cung không chỉ có Phó thái phi, Phó phu nhân và Phó Sư Sư như Thịnh Sóc nói. Còn có một đám gia quyến của quan viên thăng quan tiến chức từ Vân Châu theo tới kinh đô.

Chiết Tịch Lam biết đại đa số nhưng cũng chỉ quen biết trong giới hạn, dù sao thì lúc trước Chiết Tùng Niên cũng chỉ là quan nhỏ, không kết thân với những người này được, nàng chỉ từng nhìn thấy từ xa, có một số chỉ từng nghe tên.

Bọn họ ngồi cùng nhau nói chuyện, nàng cũng không có a nương a tỷ dẫn theo, không chen lời vào được nên dứt khoát thoải mái ngồi.

Phó Sư Sư vốn muốn tới đây nói với nàng mấy câu nhưng bị Phó phu nhân dẫn theo đi đi lại lại khắp nơi, nghiễm nhiên là muốn tìm nhà chồng cho nàng ta.

Kỳ thật, có một số chuyện đến loại thời điểm này quay đầu nhìn lại thì cũng có thể nhìn thấy mánh khóe, nói ví dụ như lúc trước nàng còn hoài nghi vì sao Phó gia lại chậm chạp không chịu làm mai cho Phó Sư Sư và Phó Lí, rõ ràng là đã đến tuổi, lúc ấy Phó thái phi cũng đắc sủng, làm mai một mối hôm sự tốt rất đơn giản.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Phó gia đặc biệt chờ tới bây giờ mới dám quyết định hôn sự. Dù sao thì lúc trước cũng quá nhiều biến cố.

Chiết Tịch Lam ngẫm nghĩ, chắc là họ đã biết trước tình hình triều đình sẽ thay đổi. Người có khả năng biết tình hình triều đình sẽ thay đổi nhất chính là Phó thái phi.

Tỷ ấy vẫn luôn tham dự mưu triều soán vị. Nhà họ Phó có ba đứa con, đầu óc đều bị tỷ ấy lấy hết rồi.

Thấy nàng nhìn sang, Phó thái phi cười cười với nàng. Chiết Tịch Lam cười đáp lại.

Nụ cười này không cười được nữa, bên cạnh Phó thái phi là Đạm Đài phu nhân. Tuy bà ấy không phải người Vân Châu nhưng Đạm Đài đại nhân là người Vân Châu. Vì thế, hôm nay cũng tới Trường Lạc cung.

www.wattpad.com/user/thilathila

Bà ấy không có nữ nhi, một mình ngồi ở vị trí phía trên, thấy nàng nhìn về phía bên này cười thì cũng cười cười với nàng

Chiết Tịch Lam lại lập tức đáp lại bằng một nụ cười.

Rồi sau đó, nàng ánh mắt nàng nhìn xéo qua, Vân Vương phi cũng đang nhìn nàng cười... Chiết Tịch Lam vội ném ra một nụ cười tiếp, rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu ăn đồ ăn không nói gì.

Lại cười tiếp nữa, lại cười tiếp nữa thì mặt sẽ cứng ngắc lại mất.

Có điều, cũng bởi vì nụ cười này mà nàng được tính là đã nhìn rõ được Vân Vương phi trông như thế nào.

Dung mạo của bà không được tính là đẹp nhưng ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt hiền hòa, khí chất như u lan, vừa nãy nói chuyện không nhanh không chậm, ngồi cùng bà sẽ cảm thấy lòng mình cũng tĩnh lặng.

Trông Vân Vương gia tính tình hơi thô lỗ nhưng không ngờ Vương phi lại ôn hòa như thế. Nghĩ kỹ lại thì thật ra Thịnh Trường Dực giống Vân Vương phi hơn.

Nhưng lại không quá giống... Hắn lạnh lùng hơn một chút. Vân Vương gia và Vân Vương phi đều không giống người lạnh lùng.

Những ý nghĩ lộn xộn lướt qua trong đầu, lại không khỏi tò mò quan sát cái Trường Lạc cung kì lạ này.

Đây là lần đầu tiên Chiết Tịch Lam tiến cung, không biết lúc trước Trường Lạc cung trông thế nào. Nhưng vừa nhìn đồ trang trí bên trong đại điện này thì biết ngay là chưa được bố trí lại, chỉ bởi vì bàn, ghế, ghế dựa, thậm chí còn có một số khay trà trái cây cũng đều là thứ mà Vân Vương gia thích ăn.

... Đây cũng không phải chỗ kỳ lạ mà là những bàn ghế này không tính là "đồng bộ," có một số lớn có một số nhỏ, màu sắc cũng không thống nhất, đỏ lục lam làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, trong đó còn lẫn vào một ít đồ của kinh đô, ví dụ như bình phong, đĩa trà làm bằng gỗ cánh phượng.

[凤翅木: dịch chữ thôi chứ mình tìm không ra được nó là gỗ gì.]

Đây không giống Trường Lạc cung của Hoàng hậu, trái lại giống như là gia đình đột nhiên phất nhanh, dùng nhiều tiền mua đồ về chất cùng một chỗ.

Nhưng mà... Những đồ này trông rất phú quý nha, nàng rất thích.

Nàng tỉnh bơ hâm mộ nâng chung trà lên uống một hớp, quyết tâm về sau có tiền thì nàng sẽ bày biện đồ vật như vậy.

Mà lúc này Vân Vương phi ngồi ở ở phía trên rõ ràng là đang cười nhìn các phu nhân cùng cô nương Vân Châu phía dưới, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lại nhìn về phía Chiết Tịch Lam ngồi ở chính giữa.

Bà biết cô nương này. Năm đó khi vừa tới Vân Châu, tiểu cô nương mới sinh ra, được a nương nàng ôm đi ra đón Chiết Tùng Niên. Về sau ở trong phủ nha Vân Châu, nàng lớn lên rồi nhưng mặt đầy bụi đất, Trường Dực còn từng xin bà cho tiểu cô nương một xấp khăn tay.

Khăn đó vốn là khăn bà chuẩn bị cho Trường Dực, kết quả Trường Dực thấy mặt nàng bẩn nên đã cho nàng dùng.

Năm đó không nghĩ nhiều, ai ngờ Trường Dực lại coi trọng nàng. Vân Vương phi biết "bệnh" của bản thân, vô cùng áy náy vì bản thân không thể lâu dài ở bên nhi tử, những năm này hắn lại ở bên ngoài đánh trận, sống hay chết đều nằm trong một ý niệm nên bà chưa từng thúc giục hắn cưới vợ.

Hắn không muốn, vậy thì không cưới. Người làm nương là bà không ép buộc hắn, vả lại hắn cũng còn trẻ, còn kịp, vì thế nhiều năm như thế cứ tùy hắn sống như vậy.

Hiện giờ bản thân hắn đã suy nghĩ thông suốt, đã có cô nương mà mình thích, bà chỉ vui vẻ vì hắn, gia thế gì đó đều không quan trọng. Tiếc nuối duy nhất là trong lòng cô nương không có Trường Dực.

Bà vừa nghĩ như vậy đã suy nghĩ đến mức nhập tâm, không chỉ bản thân Chiết Tịch Lam mà ngay cả những người khác cũng theo ánh mắt của bà nhìn thấy Chiết Tịch Lam.

Vân Vương phi tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói: "Ta thấy nàng cực kỳ xinh đẹp nên không khỏi nhìn lâu thêm một hồi."

Người trong phòng cười lên. Đạm Đài phu nhân nói: "Không chỉ có ngài, thần phụ cũng cảm thấy nàng xinh đẹp, chỉ tiếc nha đầu này đã làm mai với Đại thiếu gia phủ Nam Lăng Hầu, nếu không thì thần phụ sẽ đi cầu hôn rồi."

Vân Vương phi sửng sốt. Lúc này bà mới biết hóa ra Chiết Tịch Lam đã làm mai! Trường Dực chỉ nói trong lòng cô nương không có hắn, không chịu gả cho hắn nhưng lại chưa từng nói người ta đã có vị hôn phu.

Tuy thỉnh thoảng Vân Vương phi cũng sẽ nói móc nhi tử "không lấy lòng cô nương được" theo trượng phu, nhưng từ trước đến nay bà là người hiền lành, không thể bởi vì Thịnh Trường Dực ưa thích mà đi chia rẽ một mối nhân duyên khác được.

Bà lập tức sai người đi hỏi Thịnh Trường Dực rốt cuộc chân tướng như thế nào... Cũng không thể quân đoạt thần thê chứ?

Vì thế, Chiết Tịch Lam chỉ thấy một người trông giống ma ma đi ra ngoài, Vân Vương phi rất rõ ràng là đang bắt đầu lo nghĩ bất an.

Nàng hơi ngạc nhiên. Nhưng không phải ngạc nhiên vì bà ấy lo âu, mà là cảm thấy trông Vân Vương phi quá đơn thuần, dễ lừa gạt.

Sở thích của bà ấy đều thể hiện rõ trên mặt.

Tất nhiên những phu nhân khác cũng nhìn thấy, không khỏi muốn hỏi một chút. Vân Vương phi không biết nói dối thế nào, chỉ nói hơi không thoải mái.

Vậy thì phải cáo lui rồi, không thể làm chậm trễ bà ấy nghỉ ngơi được. Đương nhiên Chiết Tịch Lam muốn cáo lui theo, Vân Vương phi nhìn thấy lại càng lo âu... Không thể để cho Chiết Tịch Lam chạy được nha.

Nếu không thì hôm nay uổng công gọi bọn họ tiến cung rồi.

Bà chần chừ nói: "Ta muốn các ngươi để hai cô nương tiếp tục ở cùng ta, được không? Ta không có nữ nhi, trong cung này lại trống trải, muốn giữ người lại cùng ta nói chuyện."

Được chứ, tất nhiên là được. Bà ấy là Hoàng hậu thì sao có thể không được chứ?

Phó phu nhân vội vàng đẩy nữ nhi ra: "Nương nương, cứ để Sư Sư theo ngài đi ạ, trước kia nó cũng từng đi vương phủ bái kiến ngài rồi, để cho nó thể hiện hiếu tâm đi ạ."

Vân Vương phi do dự gật đầu... Phải không? Phó Tam cô nương từng đi sao? Sao bà không nhớ được nhỉ?

Phó Sư Sư cũng không kháng cự. Phó thái phi ở ngay tại Hoàng cung, nàng ta cũng muốn ở lại cùng a tỷ. Vừa thấy Vân Vương phi gật đầu thì đã không kìm lòng được mà nhìn Chiết Tịch Lam.

www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng ta còn muốn trò chuyện với Lam Lam nữa, lúc này ở lại e là không được rồi. Vốn tính nói chuyện trên đường xuất cung.

Kết quả nàng ta vừa nhìn như vậy, Vân Vương phi đã lập tức thích cái cô nương trợ giúp này, bà giả bộ nhìn tới theo, nói: "Ngươi muốn Chiết cô nương cũng ở lại cùng ngươi sao?"

Ngay sau đó không cần Phó Sư Sư nói chuyện, bà đã gật đầu: "Được, vậy thì theo nguyện vọng của ngươi đi."

Phó Sư Sư chớp chớp mắt: "..."

Không, nàng ta không có ý này nha.

Nhưng lúc này đã không kịp nữa. Vân Vương phi còn cúi đầu ho khan vài tiếng: "Được rồi, các ngươi lui xuống đi. Hai cô nương này ở cùng ta là đủ rồi."

Tất cả những phu nhân và cô nương trong phòng đều không khỏi hâm mộ. Ở lại như vậy, nếu sau này có thể được Vân Vương phi ưu ái thì cũng là một chuyện cực tốt.

Nhưng Chiết Tịch Lam lại không hề muốn ở lại trong cung, nàng đã có nhà mới, còn bận tu sửa đấy. Nàng cười nhìn thoáng qua Phó Sư Sư. Phó Sư Sư sợ tới mức rụt cổ lại nhưng lại ấm ức vô cùng.

Nàng ta thật sự không có ý này mà.

Cũng may, một lát sau, ma ma của Vân Vương phi đi ra ngoài lúc trước đã quay lại, sau khi ghé sát vào bên tai Vân Vương phi nói một câu "chưa đính hôn, Chiết Tùng Niên còn chưa đồng ý, bản thân nàng thì không hiểu gì cả, có thể tranh," Vân Vương phi lại vui mừng nở nụ cười, cũng lập tức hết bệnh, kéo hai người nói chuyện.

Vân Vương phi kiên nhẫn nghe Phó Sư Sư nói chuyện khi còn bé nàng ta đi phủ Vân Vương trước... Kỳ thật bản thân nàng ta cũng không nhớ nữa, vẫn là Phó phu nhân ép cho nàng ta nhớ lại.

Nói xong rồi, thấy Vân Vương phi chỉ cười không tiếp lời thì cũng không dám nói nữa, chỉ ngồi ở một bên ăn điểm tâm.

Vân Vương phi thở phào ra một hơi, lại nhìn về phía Chiết Tịch Lam, mi mắt cong cong cười nói: "Ta vừa thấy ngươi đã cảm thấy hợp ý."

"Lúc ngươi mới ra đời, ta còn từng gặp ngươi."

Chuyện này Chiết Tịch Lam đã từng nghe Thịnh Trường Dực nói qua một lần. Là năm ấy Chiết Tùng Niên vừa trúng Thám hoa về Vân Châu, lúc đó cùng về theo đoàn xe của phủ Vân Vương.

Nàng cười cười: "Lúc ấy là lần đầu tiên ngài đi Vân Châu nhỉ?"

Vân Vương phi gật đầu: "Đúng vậy, so với kinh đô thì Vân Châu gió cát quá lớn."

Có điều, ở Vân Châu tốt hơn kinh đô nhiều. Ở Vân Châu bà có đủ tự tại. Bà lại nói: "Gia thế của ta không hiển hách, vốn là con gái nhà buôn nhưng phụ thân vì cứu Hoàng đế Cảnh Xương mà qua đời, vì thể hiện ân đức, Hoàng đế Cảnh Xương đã mai mối ta cho Vương gia nhà chúng ta."

Mẫu thân Vân Vương là cung phi, bản thân ông ấy cũng không được sủng, cộng thêm bà là một đứa con gái nhà buôn nên giữa đông đảo Hoàng tử phi có xuất thân hiển quý thì luôn bị ức hiếp.

Mà bệnh của bà vẫn luôn che giấu, không dám ra ngoài nhiều, sau khi Vân Vương biết đã chỉ bà giả bệnh, giả bộ có tính tình rụt rè, dù thế nào thì cũng không đi ra ngoài.

Nhưng cũng không thể cứ tiếp tục giả bộ mãi được, nhiều lần đều suýt chút thì bị lộ. Cho nên vừa nghe có thể đi Vân Châu, bà đã thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ tới đây, bà bèn nói Chiết Tịch Lam: "Kỳ thật ta rất ít quản gia. Đều là ma ma mà Vương gia cho ta quản. Hiện giờ đến Hoàng thành rồi thì lại không thể như lúc trước được nữa."

"Nếu không thì... Sẽ loạn mất."

Bà thở dài, dùng cái cớ kia của Thịnh Trường Dực: "Xưa nay trong cung vốn là có nữ quan nhưng mà Tuệ Văn Hoàng hậu và tiên Hoàng hậu không muốn dùng nên đã bỏ đi mấy chục năm nay rồi."

Tuệ Văn Hoàng hậu là mẹ cả của Vân Vương, tiên Hoàng hậu là Tùy Hoàng hậu. Hai người này chiếm giữ hậu cung khoảng năm mươi năm, bọn họ không cần nữ quan nên cũng không có người để dùng.

Nhưng Đại Lê khai triều đến nay, một trăm năm đầu hậu cung cũng có nữ quan. Họ giúp đỡ Hoàng hậu chưởng quản lục ti hậu cung, lúc đầu là do cung nữ trong cung đảm nhiệm, nhưng về sau có một triều, cháu gái Hoàng hậu làm nữ quan, do nàng ấy chưởng quản lục ti, đến khi nàng ấy đã đến tuổi thì lại cho đi xuất giá.

Lúc này, người nàng ấy gả là Thái tử đương triều.

Trong năm mươi năm sau đó, tất cả Hoàng hậu đều đón Thái tử phi tiếp theo vào cung để cho các nàng ấy đi thử làm công việc quản lý của nữ quan, vì thế mà dần dần nữ quan đã trở thành một cái "bậc thang."

Có điều, dần dần về sau, hệ thống nữ quan này nữ đã suy tàn, cũng không có người nào nhắc tới nên lại do ma ma bên cạnh Hoàng hậu đảm nhiệm.

Nhưng Chiết Tịch Lam không biết những thứ này. Nói cho cùng thì kỳ thật tất cả những thứ này nàng đều không hiểu. Cũng chưa từng nghĩ nhập cung nên chưa từng nghe ngóng.

Cho nên khi vừa nghe đến việc trong cung còn có cái danh xưng nữ quan này đã ngạc nhiên một lúc, không nhịn được mà hỏi: "Nương nương, Nữ quan này giống nữ trưởng sử bên cạnh Trưởng công chúa ạ?"

Vân Vương phi trông thấy ánh sáng trong mắt nàng, vội gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Chiết Tịch Lam quyết định quay về sẽ điều tra kỹ càng những nơi có thể kiếm tiền này.

Sau đó chợt nghe Vân Vương phi hơi ưu sầu, bàng hoàng nói: "Ma ma của ta... Tính tình cũng giống ta, quản lý hậu viện Vương phủ Vân Châu còn được, nhưng Hoàng cung thì lại không được."

"Chiết cô nương, nhi tử của ta là một đứa lạnh lùng, không thường đến nói chuyện với ta, ta lại không có nữ nhi, sống ở đây trống trải, rất bất an nên muốn tìm một cô nương đến ở cùng ta, vào ban ngày cũng có thể trò chuyện."

Lại giải thích: "Cô nương gia không phải phu nhân, không cần phải quản lý chuyện hậu trạch nhà mình, ở cùng ta là vừa đẹp, hơn nữa, nàng ấy cũng có thể giúp ta quản lý việc trong Hoàng cung này."

"Nếu có thể tìm được cô nương như vậy thì coi như là đại công đức rồi."

Bà nhìn Chiết Tịch Lam với ánh mắt mong đợi: "Chiết cô nương, ngươi biết kinh đô có cô nương cẩn thận, tài giỏi, không tham lam quyền thế, lại đáng tin, có thể gánh vác trọng trách không?"

Bà mỉm cười nói: "Đặc biệt là người không tham lam quyền thế, ở trong hậu này, một khi tham quyền thì cũng gần giống như tham ô trên quan trường vậy."

Sau đó nói: "Lúc đó, ta nhất định sẽ ban thưởng thật nhiều cho nàng ấy, ruộng, tòa nhà, cửa hàng, vàng bạc châu báu, đều được. Đây là giúp ta đại ân đấy."

Chiết Tịch Lam vừa nghe lời này, đã hổ thẹn mà động lòng. Nàng muốn tự đề cử mình quá!

Thậm chí nàng muốn vứt bỏ ước định với biểu huynh... Vân Vương phi cho nhiều quá nha.

Nhưng mà không được. Trong Hoàng cung còn có Thịnh Trường Dực, quá nguy hiểm. Nàng cũng không thể vứt bỏ biểu huynh, làm như vậy quá thất đức.

Nàng vẫn là một cô nương chú trọng lương tâm.

Chiết Tịch Lam đau lòng đề cử Yến thất cô nương. Nàng nghiêm túc khen ngợi nói: "Nàng ấy là một cô nương vô cùng vô cùng tốt, lại là người của phủ Anh Quốc Công, trước nay luôn cẩn thận, lại nhìn quen quyền thế rồi nên sẽ không tham không mê quyền thế."

"Nàng ấy là cô nương của thế gia vọng tộc, là người được dạy bảo để trở thành tông phụ nên đương nhiên là có thể gánh vác trách nhiệm."

Vân Vương phi lại nói: "Như vậy... Vậy thì ta sẽ gọi nàng ấy tiến cung hỏi xem."

Sau đó do dự hỏi, "Nhưng mà... Nàng ấy hiểu tiếng Vân Châu không?"

Chiết Tịch Lam sửng sốt, lúc này mới phát hiện ba người họ nói chuyện đều là dùng tiếng Vân Châu! Quá tự nhiên, vậy mà nàng lại quên mất điểm này.

Nàng lắc đầu: "Chắc là không biết đâu ạ."

Vân Vương phi thở dài một hơi. Đúng vào lúc này, bên ngoài có ma ma nói Thế Tử gia đến.

Bởi vì Vân Vương còn chưa đăng cơ nên tất cả đều gọi theo lúc trước. Nhưng vừa nghĩ đến việc Thịnh Trường Dực sắp làm Thái tử, Chiết Tịch Lam vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lần này hắn không mặc áo giáp nữa mà mặc một bộ thường phục, thắt tóc tiến đến.

Nhìn thấy nàng thì ấm giọng hỏi: "A nương ta thế nào rồi? Nghe nói không thoải mái?"

Chiết Tịch Lam cảm thấy hắn là một người con có hiếu, nghe nói Vương phi không thoải mái đã tới ngay, bèn nói: "Không sao ạ. Đã tốt rồi."

Nhưng cũng nhìn ra được không được tính là gần gũi. Chỉ nhìn Vân Vương phi một cái rồi ngồi lên ghế, nói với nàng: "Mọi người đang nói gì vậy?"

Vân Vương phi nói ngay: "Đang nói nữ quan."

Thịnh Trường Dực cau mày nhưng lại trở lại bình thường rồi nói tiếp: "Phải rồi, tìm nữ quan giúp người sẽ tốt hơn nhiều."

Chiết Tịch Lam lại cảm thấy hắn không muốn cho Vân Vương phi tìm nữ quan.

Vân Vương phi vội vàng ném vấn đề cho Thịnh Trường Dực: "Chiết cô nương tiến cử Yến thất cô nương của phủ Anh Quốc Công."

Mi tâm của Thịnh Trường Dực càng nhíu sâu hơn.

Phó Sư Sư ngồi ở một bên hoàn toàn không dám nói tiếp nữa, nàng ta cũng có thể cảm nhận được Thịnh Trường Dực không vui. Thế nên ngồi cũng không an tâm.

Nhưng Thịnh Trường Dực lại nói: "A nương, con cho người đưa một ít trái cây đến cho a nương, để Chiết cô nương gọt mấy trái cho người ăn thử xem."

Vân Vương phi cũng không dám từ chối, chỉ dám nói: "Được."

Thịnh Trường Dực bèn dẫn theo Chiết Tịch Lam đi ra ngoài gọt trái cây.

Phó Sư Sư nhìn thấy thì trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ, cũng muốn đi theo... Trước khi đến, a huynh còn bảo nàng ta nói thêm mấy câu với Lam Lam đấy.

Vân Vương phi kịp thời giữ nàng ta lại: "Nha đầu Phó gia, ngươi nói với ta xem chuyện lúc ấy đến phủ Vân Vương đi?"

Phó Sư Sư: "... Nhưng, nhưng không phải vừa nãy đã nói rồi sao ạ?"

Vân Vương phi cười dịu dàng: "Nhưng ta già rồi, trí nhớ không tốt, ngươi nói tiếp nữa đi, ta thích nghe chuyện lúc trước."

Phó Sư Sư cũng không dám phân tâm, thành thật kể chuyện nàng ta đến phủ Vân Vương trước kia.

Mà đổi thành một bên khác, Chiết Tịch Lam thận trọng giữ khoảng cách với Thịnh Trường Dực. Nói đùa, hiện tại hắn càng ngày càng biểu hiện rõ ràng, thỉnh thoảng còn thâm tình nhìn nàng chằm chằm, nàng vừa nói tới Ban Minh Kỳ thì hắn đã nói bản thân không thoải mái, tối đa không quá mấy ngày nữa, cho dù hắn không hiểu tình yêu đến đâu thì cũng sẽ hiểu rồi nhỉ?

Dù sao đi nữa thì cứ cách xa một chút là tốt nhất.

Đến lúc nàng một thành hôn, thời gian lâu một chút thì hắn có thể quên nàng. Đến lúc đó có tức phụ con cái giường ấm, tốt biết bao nha.

Nàng dè dặt như vậy khiến cho Thịnh Trường Dực tức mà cười. Từng nghĩ nàng không có lương tâm nhưng không ngờ lại không có lương tâm đến vậy. Ngay cả giả bộ cũng không.

Nhưng hắn còn phải ôn hòa nói: "Vừa rồi nàng đề cử Yến thất cô nương tiến cung làm nữ quan cho a nương?"

Chiết Tịch Lam nghe những lời này thấy hơi kì quặc.

Cái gì gọi là "làm nữ quan cho a nương," phải là "làm nữ quan cho a nương ta."

Hắn nói như vậy, tựa như Vân Vương phi là a nương của hai người bọn họ ấy. Nàng bèn khụ một tiếng, nói: "Vâng, Yến thất cô nương rất cẩn thận, có thể giúp đỡ được nương nương."

Thịnh Trường Dực nhìn nàng thật sâu. Chiết Tịch Lam bị nhìn mà không hiểu ra sao, nàng không kìm lòng được mà lui ra phía sau: "Sao vậy ạ?"

Thịnh Trường Dực lại nói: "Đây là nàng, quan hệ của hai người chúng ta tốt nên ta sẽ nói cho nàng biết."

"Thật ra... A nương có một bí mật lớn, bí mật không thể nói ra được, Yến thất cô nương vừa đến là sẽ lộ tẩy ngay."

Chiết Tịch Lam hít sâu một hơi: "Cái gì..."

Thịnh Trường Dực muốn nói tiếp, Chiết Tịch Lam lại vội vàng che lỗ tai lại: "Bí mật không nên nghe thần nữ..."

Thịnh Trường Dực cười rộ lên. Hắn nhân dịp nàng không chú ý, đi nhanh về phía trước một bước, đưa tay kéo lấy tay nàng.

Nhẹ nhàng kéo kéo.

Chiết Tịch Lam đành phải buông tay đang bịt tai xuống.

Thịnh Trường Dực: "Nàng có thể nghe. "

"Bí mật của nàng ta biết, bí mật của ta, nàng cũng biết không ít, nghe rồi cũng không sao. Vả lại... Ta còn muốn nhờ nàng giúp một việc."

Vẻ mặt hắn trông cô đơn: "Trừ nàng ra, ta cũng không biết tìm ai."

Hả?

Chiết Tịch Lam đã biết không thể cự tuyệt rồi. Liệt kê từng chuyện lớn bé một năm qua, Thịnh Trường Dực đã giúp nàng không ít việc, lúc này nhờ nàng giúp đỡ, nàng cũng không thể không giúp được.

www.wattpad.com/user/thilathila

Có điều, nàng vẫn nói trước một câu: "Thần nữ sắp đính hôn rồi, sợ là phải ở trong nhà làm giá y, không biết có thể giúp được hay không."

Thịnh Trường Dực lộ ra một nụ cười khổ: "Nàng giúp được."

Sau đó lấy lui làm tiến, thêm vào một câu: "Nếu như nàng không muốn thì cũng không sao."

Chiết Tịch Lam hỏi: "Rốt cuộc là việc gì vậy ạ?

Thịnh Trường Dực nói: "Nàng còn nhớ có một lần ta đã nói với nàng, ta cũng không thân thiết với mẫu thân không?"

Chiết Tịch Lam chột dạ gật gật đầu.

Quả thật nàng nhớ có một chuyện như vậy, khi đó Thế tử gia hỏi nàng cái gì là tình cảm, hắn nói mình không hiểu. Còn nói không thân thiết với mẫu thân, chưa từng được dạy những thứ này.

Chỉ là cụ thể đã nói cái gì thì nàng không nhớ được. Thế là tỉnh bơ mà nhớ lại hắn đã nói cái gì.

Hắn nói... Nàng nhớ ra rồi.

Hắn nói: "Mẫu thân tính tình cổ quái, lúc thân thiết thì cũng thân thiết nhưng mà lúc lãnh đạm thì lại không để ý ta. Trong một tháng, luôn có nửa tháng bảo ta đừng tới gần bà, dần dà, sau khi lớn lên ta cũng không thân thiết với bà nữa."

Chiết Tịch Lam nhớ lại lời này, rùng mình một cái. Nàng nghĩ ra rồi. Lúc đó nàng cảm thấy lời này cực kỳ kỳ lạ, còn chưa kịp hỏi đã bị nha hoàn của phủ Trưởng công chúa cắt ngang.

Khoảng thời gian đó quá nhiều việc, tinh thần của nàng bị chiếm cứ hoàn toàn, vậy mà đã quên lí do như vậy của hắn.

Thịnh Trường Dực sâu kín hỏi: "Nàng đã quên rồi nhỉ?"

Chiết Tịch Lam lập tức phản bác, nói lại một lượt: "Đúng chứ? Đúng như vậy chứ? Thần nữa không quên mà."

May mà trí nhớ của nàng tốt.

Thịnh Trường Dực lại cười cười: "Không quên thì không quên, chột dạ làm cái gì."

Chiết Tịch Lam hơi không vui.

Nàng ở trước mặt hắn quá "thấu." Nàng nghĩ cái gì hắn cũng biết. Kỳ thật, khi cuộc sống của nàng càng ổn định, càng có thể sống thật tốt thì ưu điểm của hắn cũng có phần biến thành tình thế xấu.

Nàng không thích mình bị nhìn thấu, chẳng hề có chút riêng tư nào. Vừa rồi nàng như vậy thì ắt hẳn biểu huynh sẽ không biết nàng đang chột dạ hay làm gì.

Thịnh Trường Dực thấy vẻ mặt nàng là biết ngay bản thân đã phạm phải sai lầm. Vội cứu vãn: "Nàng đừng tức giận."

Kỳ thật không phải Chiết Tịch Lam tức giận. Nàng cảm thấy đây là lẽ thường tình. Ai muốn bị nhìn thấu chứ?

Nàng cười cười: "Không sao, dù sao thần nữ cũng ít hơn người mấy tuổi mà."

Đợi lòng dạ nàng sâu hơn chút thì hắn sẽ không nhìn thấu được nàng nữa.

Nàng cũng sẽ trưởng thành.

Thịnh Trường Dực bèn móc trái cây từ trong ống tay áo ra, giữ lấy trái cây bằng ngón cái và ngón trỏ, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đụng đụng vào tay áo của nàng.

Chiết Tịch Lam không nhịn được mà cười lên. Sau đó lập tức ngừng cười, lui về sau mấy bước mới hỏi: Rốt cuộc là việc gì ạ?"

Lúc này không còn tức giận gì nữa, nàng vốn không phải là một cô nương hẹp hòi, nhận lấy trái cây cắn một miếng, tò mò nói: "Thần nữ thấy tính tình nương nương rất tốt mà."

Thịnh Trường Dực cũng không dám đắn đo nữa, vội vàng nói ra một lượt về bí mật của Vân Vương phi: "Đại phu nói đây là một loại bệnh, tuy rằng hiếm thấy nhưng từ trước đã có. Bệnh này không trị hết được, cha ta không tin tà, tìm nhiều năm như vậy cũng không có phương thuốc chữa khỏi, cũng may cả hai a nương đều rất yên tĩnh, không ra ngoài nên cũng không có việc gì."

"Nhưng chuyện như vậy không tiện nói với người ngoài, cũng không thể công khai ra ngoài. Yến thất cô nương là người của phủ Anh Quốc Công... Phủ Anh Quốc Công cũng không được tính là hoàn toàn thần phục, làm sao mời nàng ấy tới được?"

"Lúc đó sợ là sẽ phải hại nàng ấy."

Chiết Tịch Lam hoàn toàn không ngờ lại còn có một việc nguy hiểm như vậy. Nàng cũng rất sợ hãi khi nghĩ lại: "Vậy mà thần nữ dám tiến cử người cho nương nương luôn như vậy."

Lúc này, nàng cảm thấy thật khó tin, còn có một cảm giác thất bại.

Thịnh Trường Dực thở dài: "Chỉ là a nương không đề cập tới nên ta cũng không nghĩ đến chuyện nữ quan. A nương vừa nhắc tới, ta lại cảm thấy việc này vô cùng cấp bách."

"Lam Lam, ta muốn nhờ nàng giúp ta làm nữ quan của a nương, ở cùng bà một chút, sau đó đợi bà thích ứng được rồi lại đưa nàng xuất cung."

Lúc này, lại đến lượt Chiết Tịch Lam nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.