Năm mười lăm Cảnh Diệu, mùng mười tháng chạp.
Bầu trời trong xanh.
Yến Hạc Lâm chậm chạp leo lên Minh Giác Tự. Lão phu nhân Anh quốc công vốn cùng hắn cười cùng hắn leo, bà vừa đi vừa nói chuyện thú vị mà Yến Hạc Lâm không biết trong một hai năm gần đây, kết quả đang nói nói, đột nhiên dừng lại.
Tôn nhi trước kia bước đi như bay đã thở hổn hển tụt lại phía sau bà. Thấy bà quay người nhìn sang, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với bà.
"Tổ mẫu, tôn nhi nghỉ một chút."
Nước mắt của Lão phu nhân Anh quốc công không nhịn được nữa, chảy tràn mi, bà vội vàng giả vờ bị bụi bay vào, lau lau nước mắt, cười nói: "Hôm nay gió thật lớn."
Yến Hạc Lâm cũng không dám nghỉ ngơi nữa, lại cắn răng đi về phía trước mấy bước, trấn an nói: "Tổ mẫu, thân thể chậm rãi điều dưỡng là được, tuyệt đối không thể đau buồn như thế đâu."
www.wattpad.com/user/thilathila
Lão phu nhân Anh quốc công vỗ tay hắn: "Tổ mẫu không khóc, chỉ là gió lớn quá thôi."
Yến Hạc Lâm cười lên, dìu bà chầm chậm đi vào Minh Giác Tự. Nhóm nha hoàn gã sai vặt ở phía sau tiến lên, thay áo choàng dày dặn hơn cho hai chủ tử.
Chủ trì đã chờ ở cửa từ lâu, thấy Yến Hạc Lâm và Lão phu nhân đến, lập tức hành một cái đại lễ.
Yến Hạc Lâm đỡ ông dậy: "Chủ trì không cần như vậy đâu ạ."
Chủ trì lại nói: "Tướng quân xứng đáng."
Lão phu nhân cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492136/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.